Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 342

Cập nhật lúc: 2025-03-01 09:57:20
Lượt xem: 19

Cậu ta nhăn nhó, nhưng khi thấy Kỷ Hòa gật đầu kiên quyết, đành tắt đèn pin, dù trong lòng đầy miễn cưỡng.

Làm theo lời cô, cậu lần lượt dán ba lá bùa đúng vị trí.

Sau đó, từ trong ba lô, cậu lấy ra nửa bát gạo sống và nửa bát nước – tất cả đều là thứ mà Kỷ Hòa đã bảo chuẩn bị.

Cậu đặt bát gạo dưới ghế, rồi đổ bát nước thành một vòng tròn bao quanh.

Vừa làm xong, chưa kịp đứng thẳng người, Ngụy Dương đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên ngay sát tai.

"Hôm nay mình lại thi rớt rồi…"

Trái tim Ngụy Dương giật thót, cậu hoảng sợ nhìn quanh, nhưng không thấy ai cả.

"Ngồi xuống ghế."

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Giọng của Kỷ Hòa lại vang lên, bình tĩnh nhưng đầy uy lực.

Ngụy Dương nuốt nước bọt, bàn tay siết chặt, rồi run rẩy ngồi xuống.

Ngay khoảnh khắc lưng chạm vào ghế, một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, khiến toàn thân cậu nổi da gà.

Cảnh vật xung quanh thay đổi ngay tức khắc.

Không còn những dãy kệ sách quen thuộc, thay vào đó là một căn phòng trắng toát, lạnh lẽo.

Những âm thanh vang vọng trong đầu cậu.

"Đề bài dễ thế này mà con cũng làm sai à? Cô giáo bảo kiểm tra bài tập của con, bố mẹ không trông chừng à? Sao con có thể làm bố mẹ mất mặt như thế chứ? Đi sang bên kia đứng, tối nay khỏi ăn cơm!"

"Bạn cùng bàn của con đạt điểm tuyệt đối đấy, bố mẹ người ta tự hào lắm! Còn con chỉ kém một điểm thôi mà cũng không cố gắng được sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/342.html.]

"Bố mẹ vất vả kiếm tiền cho con ăn học, không phải để con lười biếng thế này! Nếu không thi đậu, người ta sẽ cười vào mặt bố mẹ mất thôi!"

"Học tự nhiên thì sau này dễ kiếm việc! Anh họ con cũng học tự nhiên, ai cũng khen nó thông minh! Con không muốn để bố mẹ phải nói với người ta là con học xã hội đấy chứ?"

"Kỳ thi đại học sắp đến rồi, con phải duy trì phong độ. Nếu đỗ, con sẽ làm bố mẹ tự hào!"

Những câu nói đó như búa tạ đập vào đầu Ngụy Dương, khiến cậu muốn hét lên.

Toàn là bố mẹ, bố mẹ!

Học thì cứ học thôi, nhưng tại sao lúc nào cũng phải lôi bố mẹ vào chứ?

Cơn bực tức bùng lên trong lòng cậu. Ngụy Dương hít một hơi thật sâu, định phản bác lại những lời đó.

Nhưng cậu chưa kịp mở miệng thì đã nghe chính mình cất tiếng:

"Con biết rồi… Bố, mẹ."

Ngụy Dương sững sờ.

Giọng nói đó phát ra từ miệng cậu.

Nhưng rõ ràng… đó không phải là giọng của chính cậu.

Ngay sau đó, Ngụy Dương đột nhiên cảm thấy ý thức của mình bị kéo vào một thân thể xa lạ. Cậu dường như đã nhập vào cơ thể của người khác, nhìn mọi thứ từ góc nhìn thứ nhất.

Người này cũng là học sinh của trường trung học Tiêu Dương, thành tích học tập xuất sắc, lần nào cũng đứng đầu khối. Nhưng dù vậy, bố mẹ cậu ta vẫn không hài lòng, luôn ép buộc cậu học hành ngày đêm, yêu cầu cậu phải đạt điểm tuyệt đối ở tất cả các môn.

"Học giỏi, bố mẹ mới nở mày nở mặt! Nếu thi không tốt, con sẽ khiến cả nhà mất mặt!"

Cái kiểu logic quái đản gì thế này?!

Nếu không phải hiện tại không thể mở miệng, Ngụy Dương chắc chắn sẽ chửi thẳng vào mặt bọn họ.

Loading...