Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 341

Cập nhật lúc: 2025-03-01 09:55:40
Lượt xem: 23

Nhưng vì tự ti, cô chưa bao giờ dám thổ lộ, chỉ dám len lén quan sát anh từ xa.

Có lẽ ông trời thương xót cô, nên mới để cô tìm thấy cuốn sách nhỏ đó.

Cô thử làm theo, và thật sự... cô đã gặp được "Giám đốc Diệp" trong mơ.

Nhưng bây giờ, sự thật lại nói với cô rằng—người đó không phải Diệp Tử Kiện.

Câu nói cuối cùng của anh trước khi rời đi vang lên trong đầu cô:

"Không phải là cô thích tôi đâu, chỉ là lúc đó tôi tình cờ xuất hiện mà thôi."

Tình cờ...

Phương Lệ Lệ cúi đầu, bất giác nhận ra một điều.

Cô không còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tử Kiện, trông anh ấy như thế nào nữa.

Nhưng cô vẫn nhớ rõ, khoảnh khắc cầm trên tay thư trúng tuyển, cô đã hạnh phúc nhường nào.

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Giống như cô đã thực sự bước được bước đầu tiên thoát khỏi quá khứ.

Mẹ Phương lại mở cửa bước vào, nhìn con gái ngồi trầm tư trên giường, giọng bà ta nhẹ nhàng mà mang đầy ý đồ:

"Lệ Lệ này... số tiền năm mươi ngàn tệ kia..."

Phương Lệ Lệ ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mình.

Sau đó, cô bất ngờ bật cười.

Nhưng không phải nụ cười nhún nhường như trước.

"Mẹ, con sẽ không đưa mẹ một xu nào đâu."

Mẹ Phương sững sờ, chưa kịp phản ứng, đã nghe con gái nói tiếp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/341.html.]

"Nếu mẹ muốn đến công ty con gây chuyện, thì tệ nhất con sẽ từ chức. Nhưng mẹ đừng lo, sau này con vẫn sẽ gửi tiền dưỡng lão cho ba mẹ, theo mức tối thiểu. Còn những chuyện khác, mẹ đừng mơ."

Giọng điệu dứt khoát, không chút do dự.

Lẽ ra cô phải làm thế này từ lâu rồi!

Mẹ Phương ngỡ ngàng đứng tại chỗ, định lên tiếng trách móc. Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt con gái, bà ta bất giác cảm thấy có gì đó khác lạ.

Lệ Lệ... lần này hình như thực sự nghiêm túc rồi.

Dưới cái nắng gay gắt của mùa hè, khuôn viên trường trung học Tiêu Dương vắng lặng đến lạ thường.

Ngụy Dương mặc đồng phục học sinh, lẻn vào cổng trường với lý do để quên sách vở. Cậu ta nói dối trơn tru đến mức bác bảo vệ chẳng hề nghi ngờ, chỉ phất tay cho qua.

Không dừng lại ở đâu cả, Ngụy Dương đi thẳng đến thư viện. Cậu mở khóa cửa bằng chìa khóa mượn được từ trước, rồi bước nhanh vào trong, hướng về góc khuất nơi mà cậu đã được dặn dò từ trước.

"Chị Kỷ Hòa, chị còn ở đó không? Tôi đến rồi."

Cậu giơ điện thoại lên, màn hình hiển thị một cuộc gọi video WeChat.

Bên kia, khung hình tối đen như mực, chẳng thấy gì ngoài một màu đen kịt. Không khó hiểu khi Ngụy Dương phải lên tiếng xác nhận.

"Ừm."

Đúng lúc đó, ánh sáng từ màn hình hắt ra, soi rõ khuôn mặt của Kỷ Hòa.

Nhìn thấy cô, Ngụy Dương thở phào, ngón tay chỉ về một chiếc ghế cũ kỹ cách đó không xa: "Chính là chỗ đó."

Cậu không dám lại gần, vẫn giữ khoảng cách năm, sáu mét với nó.

Dù bên ngoài trời nắng gắt, nhưng trong thư viện lại âm u đến đáng sợ. Các cửa sổ đều được kéo rèm kín mít, có lẽ là để tránh ánh nắng làm hỏng sách vở.

Ngụy Dương bật đèn pin lên, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Tắt đèn đi." Kỷ Hòa chậm rãi lên tiếng. "Một lá bùa dán lên lưng ghế, một tờ đặt trên mặt ghế, tờ còn lại dán lên trán cậu."

"Nhất định phải tắt đèn à?"

Loading...