Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 319
Cập nhật lúc: 2025-02-28 11:58:52
Lượt xem: 26
Cô ấy có chút ngại ngùng khi nói thẳng, nhưng tò mò quá nên đành hỏi bằng cách này.
Oishi (Thượng Hảo Giai): Hiện tại Đường An phải làm sao? Cậu ta thật sự sống lại rồi, sau này chẳng phải sẽ hại người khác sao?
Kỷ Hòa không trả lời.
Nếu thật sự đến mức đó…
Cô sẽ đích thân ra tay giải quyết.
Dù sao, cô cũng đã nhận hai nghìn tệ này rồi.
—
Người kết nối thứ ba trong livestream là một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa hai bên.
Từ khung cảnh xung quanh, có thể đoán cô ấy đang ở trong ký túc xá.
Ngồi bên cạnh là một nữ sinh khác đeo kính, trông có vẻ là kiểu mọt sách.
"Em chào chị Kỷ Hòa!"
Nữ sinh tóc đuôi ngựa vẫy tay chào màn hình, nụ cười rạng rỡ.
Cô gái đeo kính ngại ngùng gật đầu chào.
"Chị Kỷ Hòa, chị có thể xem giúp bọn em không? Trong ký túc xá của bọn em có phải có thứ gì đó... không sạch sẽ không?"
Cô gái tóc đuôi ngựa thấp giọng kể:
"Mấy ngày trước thi xong, đa số sinh viên đều về nhà cả rồi. Nhưng bọn em xin ở lại trường, ký túc xá hiện tại rất vắng. Thế nhưng, gần đây lại xảy ra một số chuyện lạ..."
"Em nhớ rõ trước khi ngủ đã đóng chặt cửa sổ. Nhưng sáng hôm sau lại bị lạnh đến tỉnh giấc, mở mắt ra thì thấy cửa sổ mở toang!"
Cô ấy nuốt nước bọt, hạ giọng:
"Không chỉ vậy... Lúc em ngủ, em còn nghe thấy tiếng thì thầm bên tai, như thể có ai đó đang nói chuyện ngay sát bên em. Tiểu Văn cũng nói cậu ấy nghe thấy! Hơn nữa, cậu ấy còn tận mắt nhìn thấy thứ đó!"
Cô gái đeo kính tên là Tiểu Văn.
Nghe bạn cùng phòng nhắc đến mình, cô ấy mím môi, giọng hơi run:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/319.html.]
"Thư viện trường mở cửa rất muộn, hôm đó em đợi đến khi đóng cửa mới về. Khi vừa đi đến dưới ký túc xá... em nhìn lên tầng bốn và thấy có một bóng người màu trắng đứng bên cửa sổ."
Cô ấy siết chặt vạt áo.
"Em còn thấy rõ mặt cô ta... Cô ta nhìn chằm chằm xuống chỗ em. Lúc đó em hoảng sợ đến cứng cả người, nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng dáng ấy biến mất."
Nói đến đây, cả hai đều bất giác rùng mình, siết chặt tấm thảm len quấn quanh người.
Lạ thay, giữa mùa hè, dù có lạnh thế nào, cũng không đến mức hai người họ lại mặc áo dài tay và trùm thảm thế này.
Hơn nữa, ngay cả điều hòa… họ cũng không bật!
"Phịch!"
Tiếng động bất ngờ vang lên khiến Tiểu Văn và Viên Viên giật b.ắ.n người.
"A!"
Cả hai hét lên hoảng hốt, theo phản xạ nhìn chằm chằm về phía cửa sổ cách đó không xa.
Cánh cửa sổ bị gió thổi bật tung, va mạnh vào khung cửa. Tấm rèm trắng mỏng manh bị gió cuốn lên, bay lượn trong không khí như những bóng ma đang phiêu đãng giữa căn phòng.
Tiểu Văn và Viên Viên sợ đến mức ôm chặt lấy nhau, sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập.
Nhưng còn chưa kịp trấn tĩnh lại thì bên ngoài cửa ký túc xá vang lên một loạt tiếng đập mạnh!
"Viên Viên, các cậu có trong phòng không?"
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Là giọng nói quen thuộc của bạn cùng lớp.
"Tớ nghe thấy tiếng hét, có chuyện gì xảy ra sao?"
Viên Viên run rẩy nhìn Tiểu Văn, trong lòng dâng lên chút cảm giác an toàn. Là bạn cùng lớp của họ, có thể không có chuyện gì đâu...
"Cậu... cậu đợi một chút..."
Tiểu Văn lắp bắp, đôi chân mềm nhũn, muốn đứng dậy mở cửa nhưng phải tốn rất nhiều sức lực.
Đúng lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên.
"Đừng mở cửa."