Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 243
Cập nhật lúc: 2025-02-26 22:18:10
Lượt xem: 12
Tiểu Quan hơi do dự, rồi nói:
"Mấy ngày nay bọn em cũng đã đi xem thử vài căn hộ khác, nhưng giá thuê đều hơi đắt. Nếu streamer có thể giúp giải quyết con ma trong nhà, thì bọn em có thể tiếp tục ở lại đó..."
Kỷ Hòa khẽ lắc đầu, chậm rãi nói:
"Không phải thứ gì có thể nói tiếng người cũng là ma. Trong ‘Sơn Hải Kinh’ có ghi chép về một loài chim trông giống cú mèo, lông xanh, mỏ đỏ, có thể bắt chước tiếng người. Nó có tên là..."
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
“Là con vẹt!”
Tiểu Trần bất ngờ cắt ngang, giành nói trước.
Tiểu Quan sững sờ, kinh ngạc hỏi lại:
"Vậy thứ dọa tớ chỉ là một con vẹt thôi sao? Nhưng nếu vậy thì con vẹt này cũng giỏi quá đi, ngay cả cách nói và giọng điệu của con người mà nó cũng có thể học được. Giống như biết nói tiếng bụng vậy!"
Kỷ Hòa gật đầu, giải thích:
"Con vẹt này đã mở linh trí, nên đương nhiên là giỏi rồi. Hai người thử gọi điện thoại hỏi chủ nhà đi, có lẽ trước đây phòng đó là của ông ngoại chủ nhà, còn con vẹt kia chính là do ông ấy nuôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/243.html.]
Tiểu Trần vội vàng lấy điện thoại gọi cho chủ nhà, kể lại toàn bộ sự việc.
Nhưng điều kỳ lạ là chủ nhà chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên. Hóa ra, những hàng xóm xung quanh đều biết chuyện ông ngoại anh ta từng nuôi một con vẹt.
Chỉ là... những lời tiếp theo của Kỷ Hòa lại khiến chủ nhà đột nhiên im bặt, giọng nói mang theo một chút hoảng sợ.
"Sau khi ông ngoại anh qua đời, con vẹt đó cũng biến mất không dấu vết. Nhưng gia đình các anh lại thường xuyên nghe thấy tiếng ông ngoại truyền ra từ căn phòng đó, đôi khi còn xen lẫn giọng nói của những người khác nữa. Các anh cho rằng nhà mình bị ma ám, nên đã mời người đến làm phép, còn dán bùa kín cả căn nhà."
Đầu dây bên kia, chủ nhà hít vào một hơi lạnh, rồi cất giọng đầy nghi hoặc:
"Sao cô biết chuyện này? Trước đây, sau khi dán bùa thì mọi thứ đã yên ổn. Ai mà ngờ hai cô gái đó lại gỡ hết xuống... Nếu giờ muốn mời đạo trưởng đến dán lại thì phải tốn thêm cả mấy nghìn tệ nữa đấy!"
Chủ nhà bắt đầu lầm bầm than trách.
Tiểu Quan và Tiểu Trần lúng túng nhìn nhau, không ngờ những tờ giấy mà họ tùy tiện bóc xuống lại là bùa trấn yểm.
Kỷ Hòa thở dài, nghiêm túc nói:
"Số bùa đó thực ra không có tác dụng gì cả. Con vẹt này đã mở linh trí, nhưng không thể xem nó là quỷ quái. Nó vẫn thường xuyên ở trong căn phòng đó, nói chuyện không phải để dọa người, mà là vì nó nhớ chủ nhân của mình. Tôi đoán rằng trước đây ông ngoại anh rất yêu quý con vẹt này, hai người họ có lẽ thường xuyên ngồi bên nhau, cùng ngắm cảnh ngoài cửa sổ."