Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 241

Cập nhật lúc: 2025-02-26 22:16:24
Lượt xem: 27

Họ cũng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng ký hợp đồng.

Ngày đầu tiên dọn vào, họ phát hiện chủ thuê trước dán rất nhiều tờ giấy khắp nhà. Trên giấy có những hình vẽ kỳ lạ. Phải mất không ít công sức, cả hai mới gỡ hết chúng xuống.

Mọi thứ bình thường cho đến khi một tuần trôi qua, những chuyện kỳ quái bắt đầu xuất hiện.

Hôm đó, Tiểu Trần xuống lầu lấy đồ ăn khuya, chỉ còn Tiểu Quan ở nhà.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng động phát ra từ căn phòng bị khóa.

Âm thanh rất nhỏ, giống như… tiếng người nói chuyện.

Tiểu Quan là người khá gan dạ, cô lặng lẽ đến gần, áp tai vào cánh cửa để nghe thử.

Quả nhiên, bên trong có tiếng trò chuyện, là giọng của mấy ông cụ lớn tuổi.

Một giọng nói cất lên:

"Lão Dư ở căn số ba có cháu rồi mà vẫn còn đi tìm loại phụ nữ đó. Kết quả là bị vợ bắt gặp, rồi bị đuổi đánh tận ba con đường."

Một giọng khác cười khẽ:

"Chẳng trách mấy hôm nay cứ nghe nhà họ cãi nhau, thì ra là vì chuyện này."

Rồi lại một giọng nữa chen vào:

"Đang đánh bài mà, sao cứ nói chuyện mãi thế?"

Ngay sau đó là âm thanh xào bài, tiếng quân bài được xếp lại lách cách.

Tiểu Quan nghe xong thì mơ hồ.

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Tại sao mấy ông cụ này lại vào căn phòng kia chơi bài chứ?

Cô nghi hoặc áp tai sát vào cửa hơn để nghe rõ.

Ngay lập tức, một giọng nói trầm thấp vang lên, như thể có người đứng ngay sau cánh cửa, ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng hỏi:

"Tôi bắt chước có giống không?"

Giọng điệu ấy… như thể đang nhại lại chính lời của những người bên trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/241.html.]

Trên màn hình livestream, Tiểu Quan rùng mình, hạ giọng bắt chước lại câu nói ấy:

"Tôi bắt chước có giống không?"

Dưới ánh đèn nhấp nháy đầy bất an, căn phòng bỗng vang lên một tiếng "bụp", rồi rơi vào bóng tối hoàn toàn.

Tiểu Quan ngồi trước màn hình, có chút bất lực:

"Tiểu Trần, cậu đừng đùa nữa, mau bật đèn lên đi. Tớ bị dọa sợ gần c.h.ế.t rồi đây này!"

Thế nhưng, ngay sau đó, giọng nói run rẩy của Tiểu Trần vang lên:

"Tớ… tớ không có. Không phải cậu tắt đèn sao?"

Trong màn đêm, ánh sáng ấm áp từ màn hình điện thoại hắt ra, soi rõ khuôn mặt tái nhợt của hai cô gái.

Con ngươi Tiểu Quan co rút lại, giọng nói trở nên hoảng loạn:

"Không phải tớ đang nói chuyện với streamer sao? Sao tớ có thể tắt đèn được chứ?"

Tiểu Trần nuốt khan một ngụm nước bọt:

"Tớ cũng không hề động vào công tắc… không phải công tắc đèn nằm ở đầu giường sao?"

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng đến mức khiến người ta nghẹt thở.

[!!!]

[Chạy ngay đi!]

[Tống Dật thích ăn bánh ngọt khoai tây: Đừng dọa tôi! Không phải là ‘thứ đó’ tìm đến thật rồi chứ?]

[Đừng quản tôi nữa: Hai chị gái còn ngồi đó làm gì? Chạy mau đi!]

Nhìn thấy những dòng bình luận hoảng loạn dày đặc trên màn hình, Tiểu Quan và Tiểu Trần rùng mình, lập tức hoàn hồn rồi lao thẳng về phía cửa.

Tiểu Trần vội vã bật đèn pin.

Và ngay khi ánh đèn pin vừa lóe lên, toàn bộ hệ thống đèn trong phòng cũng sáng trở lại.

Hai người đứng sững lại, Tiểu Trần nuốt nước bọt, hạ giọng hỏi:

"Không… không sao rồi à?"

Loading...