Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 228

Cập nhật lúc: 2025-02-25 22:56:47
Lượt xem: 16

Thế nhưng, đầu dây bên kia không phải là giọng của người quen thuộc.

Mà là một giọng nữ trầm thấp, mang theo oán khí dày đặc:

"Nghe nói... anh đang tìm tôi?"

Lưu Chí Lương lập tức siết chặt điện thoại, mắt mở to đầy kinh ngạc.

"Cô là ai?"

Người phụ nữ nhẹ nhàng cười khẽ, giọng nói vang lên từng chữ rõ ràng:

"Không phải anh đang tìm tôi sao?"

Ngay sau đó, một tiếng "xẹt xẹt" vang lên từ điện thoại, giống như tín hiệu bị nhiễu.

Cùng lúc đó, radio trong xe bỗng dưng tự động bật lên.

Một đoạn hội thoại quen thuộc vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng:

"Cô giấu thứ đó ở đâu trong bệnh viện?"

"Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu! Anh đừng hòng tìm được!"

"Đằng nào nó cũng ở trong bệnh viện... Nếu không tìm thấy thì tiêu hủy luôn đi!"

Toàn thân Lưu Chí Lương cứng đờ.

Đây là đoạn hội thoại đã diễn ra từ năm năm trước... Nhưng không thể nào có bản ghi âm!

Gió lạnh từ đâu thổi qua, mang theo hơi lạnh đến tận xương.

Chợt, có thứ gì đó khẽ lướt qua má gã. Một cảm giác lành lạnh, ngưa ngứa khiến Lưu Chí Lương vô thức giơ tay gạt đi.

Nhưng khi vừa nhìn xuống, gã lập tức trợn trừng mắt.

Một sợi tóc dài màu đen, đung đưa ngay bên cạnh mặt gã.

Trong khoảnh khắc đó, hơi thở Lưu Chí Lương nghẹn lại.

Trên xe có người!

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Một giọng nói nhẹ như gió thoảng vang lên bên tai:

"Lưu Chí Lương, anh không định quay đầu lại... chào hỏi người bạn cũ này sao?"

Hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy, không phải hơi ấm của con người mà rét buốt như một tảng băng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/228.html.]

Cả người Lưu Chí Lương run rẩy, hai tay bám chặt vô-lăng.

Chầm chậm, gã quay đầu nhìn về phía gương chiếu hậu.

Và rồi—

Trong gương, ngay ghế sau, một t.h.i t.h.ể cháy đen đang ngồi đó.

Hai hốc mắt trống rỗng sâu thẳm, nhưng lại nhìn chằm chằm vào gã.

Làn da cháy xém nứt nẻ, tro bụi rơi lả tả xuống ghế.

Lưu Chí Lương trợn mắt, cơ thể lạnh ngắt.

Thi thể bị thiêu rụi, không thể nào còn tóc... Nhưng vừa rồi, gã đã chạm vào một sợi tóc!

"Không thể nào...!"

Lưu Chí Lương đột ngột đạp mạnh vào phanh.

Nhưng—

Xe vẫn lao về phía trước, tốc độ không giảm.

Gã hoảng hốt nhìn ra ngoài, phát hiện con đường đáng lẽ phải có đèn đường sáng trưng, giờ lại tối đen như mực, không còn một bóng xe nào.

Hoàn toàn chìm vào màn đêm.

Trong gương, t.h.i t.h.ể cháy đen nhẹ nhàng mở miệng:

"Không phải anh đã có câu trả lời rồi sao?"

Cơ miệng vừa chuyển động, tro bụi lại tiếp tục rơi xuống.

Lưu Chí Lương điên cuồng lắc đầu, gào lên:

"Không thể nào! Cô đã c.h.ế.t rồi!"

Giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười quỷ dị vang lên:

"Tôi đã c.h.ế.t rồi... Cho nên chẳng phải tôi đã trở về tìm anh sao?"

Bất chợt, t.h.i t.h.ể kia ngồi thẳng dậy.

Từ khắp người cô ta, vô số sợi tóc đen dài đột nhiên b.ắ.n ra, lao về phía Lưu Chí Lương.

"Không—!!!"

Loading...