Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 224
Cập nhật lúc: 2025-02-25 22:52:53
Lượt xem: 13
Ông cụ chỉ kịp cảm nhận cơn đau nhói ở đôi chân, trước khi bị đè chặt xuống sàn.
Chiếc xe lăn mất kiểm soát, chậm rãi lăn về phía trước.
Ông trơ mắt nhìn vợ mình lăn dần vào ngọn lửa.
Sau đó, đội cứu hỏa đến kịp thời, đưa ông ra khỏi đám cháy. Nhưng… người vợ yêu thương của ông thì không bao giờ trở về nữa.
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Ông mất đi bà. Cũng mất đi đôi chân của chính mình.
Trong phòng livestream, ngón tay nhăn nheo của ông cụ nhẹ nhàng lướt lên gương mặt người vợ trong bức ảnh, giọng thì thầm như đang nói với chính mình:
“Chắc chắn là bà giận tôi... trách tôi đã buông tay…”
Trên màn hình, khung bình luận không ngừng nhảy lên.
"Trình Xứ Mặc trên đảo Langkawi: Một bệnh viện tâm thần lớn như vậy mà lại không có hệ thống chữa cháy tự động sao? Sao lại có thể xảy ra vụ hỏa hoạn nghiêm trọng thế này chứ?"
"Tôi từng đọc bài phỏng vấn của viện trưởng bệnh viện đó. Họ có lắp đặt thiết bị cứu hỏa, nhưng hôm đó không hiểu sao lại không hoạt động! Càng kỳ lạ hơn là các bác sĩ và y tá trực ban hôm đó đều nói rằng họ bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ và vô thức thiếp đi. Đến khi tỉnh lại thì đã xảy ra cháy lớn."
"Tôi còn nhớ rõ, chính viện trưởng cũng bị bỏng nặng ở cánh tay khi lao vào cứu người."
"Lạc Hoa thích ăn cá nướng xốt tỏi: Cả bệnh viện đều ngủ say như c.h.ế.t sao… Đừng nói là có người đã bỏ thuốc nhé?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/224.html.]
[Cái này cho tôi có quyền lên tiếng chút nhé, rất nhiều bệnh viện tâm thần sẽ cho bệnh nhân uống thuốc ngủ, bệnh nhân ngủ say như c.h.ế.t cũng không có gì lạ. Nhưng bác sĩ, y tá mà cũng ngủ say như vậy thì thật sự rất kỳ lạ.]
Đáy mắt Kỷ Hòa thoáng qua một tia trầm tư.
Cô nhìn ông cụ trước mặt, chậm rãi nói:
"Nếu ông muốn gặp lại bà ấy, đêm nay là cơ hội cuối cùng."
Ông cụ run run siết chặt bức ảnh trong tay, giọng nói mang theo sự mong chờ lẫn bối rối:
"Cô... cô có thể giúp tôi thật sao? Tôi phải làm gì?"
Kỷ Hòa khẽ thở dài, ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu điều gì đó:
"Hãy đến Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn trước 12 giờ đêm, ông vẫn có thể gặp được bà ấy."
Cô dừng một chút rồi nhấn mạnh:
"Tốt nhất là đi cùng cảnh sát."
Bàn tay đang cầm ảnh của ông cụ khựng lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng:
"Cảnh sát? Vậy là… những gì trên tin tức nói đều là thật sao? Trận hỏa hoạn đó… là do có người cố tình phóng hỏa?"
Nhìn thấy Kỷ Hòa gật đầu, con ngươi ông cụ co rút lại. Ông nhắm mắt, bàn tay run rẩy siết chặt bức ảnh hơn, như thể chỉ cần buông ra, những ký ức quý giá ấy cũng sẽ trôi theo hư vô.