Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 223

Cập nhật lúc: 2025-02-25 22:51:45
Lượt xem: 14

Ông cụ chậm rãi giơ tay còn lại lên, trong khung hình xuất hiện một bức ảnh.

Đó là một cặp đôi mặc đồ cưới.

Họ ngồi trên chiếc xích đu, ánh mắt dịu dàng nhìn nhau, nụ cười rạng rỡ đến mức làm hằn rõ những nếp nhăn nơi khóe mắt.

Ông cụ nhìn chăm chú bức ảnh, giọng khàn khàn:

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

“Đây là ảnh cưới chúng tôi chụp trước khi bà ấy nhập viện...”

Ông lặng đi một chút rồi thở dài:

“Bà ấy trông vẫn trẻ trung, vẫn xinh đẹp như xưa… Nhưng tôi lại già đi mất rồi.”

Nói xong, ông giơ tay chạm lên má mình. Làn da nhăn nheo, thô ráp, mái tóc cũng đã bạc trắng theo năm tháng. Nhưng tình yêu và nỗi nhớ trong lòng ông thì ngày một sâu đậm hơn.

“Năm năm nay, đêm nào tôi cũng nhớ về ngày hôm đó, từng hình ảnh cứ khắc sâu trong đầu tôi. Có lúc tôi nghĩ, giá mà tôi có thể đi cùng bà ấy vào hôm ấy thì tốt biết mấy...”

Lời nói của ông cụ chậm rãi vang lên, kéo theo quá khứ đau buồn dần được hé lộ.

Năm năm trước, một vụ hỏa hoạn kinh hoàng xảy ra tại Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Người vợ mắc chứng đãng trí, đôi khi không thể kiểm soát hành vi của bản thân. Lo sợ mình không thể chăm sóc chu toàn cho bà, ông cụ đã quyết định vào viện ở cùng.

Hầu hết người nhà bệnh nhân chỉ đến thăm vào cuối tuần, nhưng ông cụ thì khác. Ông ở bên vợ gần như suốt ngày suốt đêm.

Hôm ấy không phải cuối tuần, bệnh viện cũng vắng vẻ hơn mọi ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/223.html.]

Buổi tối, y tá mang phần ăn đến cho người thân bệnh nhân.

Người vợ đã dùng xong suất ăn dinh dưỡng được bác sĩ kê đơn từ trước, còn ông cụ thì mới chỉ ăn được một nửa.

Đột nhiên, bà cụ phát bệnh.

Như những lần trước, các y tá lập tức vào phòng, đè bà cụ xuống giường rồi tiêm thuốc an thần.

Ông cụ chỉ có thể đứng bên cạnh, bất lực nhìn người vợ dần bình tĩnh lại. Trong lòng ông tràn đầy xót xa, thậm chí còn mong rằng người bị bệnh là mình chứ không phải bà. Nhưng nếu điều đó thành sự thật, ông lại không dám tưởng tượng cảnh bà nhìn thấy ông trong cơn phát bệnh sẽ đau lòng đến mức nào.

Đêm ấy, ông cụ thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi bị khói đặc xộc vào mũi làm sặc tỉnh, bệnh viện đã chìm trong biển lửa.

Ông hoảng hốt gọi vợ, lay bà dậy, nhưng dù cố gắng thế nào bà cụ vẫn không tỉnh lại.

May mắn bên cạnh có một chiếc xe lăn. Ông cụ gắng hết sức bế vợ lên, rồi nhìn về phía giường bệnh. Hai bệnh nhân khác vẫn đang ngủ say.

Ông vừa đẩy xe lăn của vợ ra ngoài, vừa hét lên kêu người đến cứu hỏa.

Thế nhưng, bệnh viện ngày thường đã yên tĩnh, đêm nay lại càng im ắng đến đáng sợ.

Khói đen dày đặc khiến ông không thấy rõ đường đi phía trước. Ông chỉ có thể khom người, cố gắng che chắn cho vợ, rồi lần theo trí nhớ tìm đến lối thoát hiểm.

Nhưng trận hỏa hoạn ấy không cho ông một cơ hội nào.

Trần nhà bất ngờ đổ sập.

Loading...