Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 192
Cập nhật lúc: 2025-02-24 23:07:58
Lượt xem: 29
Chỉ cần nhìn những bình luận này cũng đủ biết đây là lần đầu tiên họ vào phòng livestream của Kỷ Hòa.
Một vài người từng hoài nghi năng lực của cô, nhưng sau khi bị "vả mặt" nhiều lần, giờ đã thành fan trung thành. Bọn họ ôm chặt chăn, co ro ngồi trên giường, im lặng chờ xem màn thể hiện của cô.
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Không cần giải thích, lát nữa họ sẽ tự mình chứng kiến.
Lúc này, Cổ Nhân và Lão Hồng đã có mặt trước cổng Trạch Hi Viên.
Dưới ánh trăng mờ ảo, tấm bảng hiệu "Trạch Hi Viên" phát ra thứ ánh sáng xanh kỳ lạ.
Gió đêm thổi mạnh, khiến những bóng cây xung quanh lay động dữ dội.
Đột nhiên, Cổ Nhân khẽ run lên, theo phản xạ đưa tay sờ gáy, sau đó nhanh chóng quay đầu lại.
Hành động này khiến Lão Hồng giật mình, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Cổ Nhân nuốt nước bọt, giọng nói có phần hoảng hốt: "Vừa rồi… có ai đó thổi vào sau gáy tôi!"
Lời vừa dứt, sắc mặt Lão Hồng lập tức thay đổi.
Bởi vì ngay lúc này, chính anh ta cũng cảm nhận được một cơn ớn lạnh bất thường trườn qua sau gáy.
Anh ta run rẩy lắp bắp: "Tôi… tôi cũng cảm thấy vậy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/192.html.]
Hai người còn chưa kịp bước vào, chân đã mềm nhũn một nửa. Trong lòng chỉ hận không thể quay ngược thời gian về mấy ngày trước để tự vả vào miệng mình, trách bản thân lúc đó đã ăn nói linh tinh.
Bên cạnh họ, một bóng người cao lớn đứng im lặng quan sát.
Đó là một người đàn ông khoác áo choàng Đạo giáo được Hiệp hội Đạo giáo đặt may riêng. Hắn có dáng người cao lớn, gương mặt nghiêm nghị. Mái tóc dài được cố định bằng một cây trâm, cả người toát ra phong thái của một bậc tu đạo chân chính.
Trang Kiến Thanh lạnh lùng nhìn hai người sợ đến phát run, lông mày dần nhíu chặt.
Mấy ngày trước, hắn tình cờ có mặt ở thành phố A. Nghe Phó Chủ tịch Thường Toàn nhắc đến chuyện của Trạch Hi Viên, hắn liền chủ động nhận nhiệm vụ này.
Theo ý của Phó Chủ tịch Thường Toàn, nếu như Kỷ Hòa không cứu được hai người kia, thì Trang Kiến Thanh phải chịu trách nhiệm xử lý. Tuyệt đối không thể để Kỷ Hòa phải chịu bất kỳ sự oan ức nào.
Ngay lúc này, giọng nói trầm ổn của Kỷ Hòa vang lên từ điện thoại di động của Cổ Nhân:
"Đến nơi chưa?"
Cổ Nhân sợ hãi, nhưng vẫn cố giữ chặt điện thoại, hướng ống kính về phía cổng lớn của Trạch Hi Viên. Anh ta nuốt nước bọt, giọng nói nhỏ đến mức gần như thì thầm:
"Đại sư Kỷ Hòa… chúng tôi đến rồi."
Kỷ Hòa liếc nhìn đồng hồ, kim giây sắp chạm đến con số 12.
Cô hạ giọng dặn dò: "Cầm chặt bùa trừ tà trong tay, nhỏ một giọt m.á.u gà lên giữa lông mày, sau đó nhỏ nước mắt bò vào hai mắt. Một lát nữa khi bước vào, bất kể nhìn thấy gì, các anh cũng không được vứt bùa trừ tà đi."
Cổ Nhân và Lão Hồng lập tức làm theo, rút bùa trừ tà trong túi ra, cẩn thận nhỏ từng giọt m.á.u gà lên trán, rồi đưa nước mắt bò vào mắt mình.