Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1839

Cập nhật lúc: 2025-05-05 15:20:22
Lượt xem: 356

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người phụ nữ thoáng hoảng sợ, vội vàng với :

" cũng đồng ý với cách của chồng , nhưng lựa chọn nào khác, buộc theo ông . Nếu thì ông sẽ đánh mất."

Sau đó, bà dúi tay một chiếc áo tiếp:

"Chiếc áo cứ cầm lấy , là đồ cũ nhà thôi. Trời đông , nhớ mặc ấm , cảm lạnh thì ."

Nói xong, phụ nữ vội vã đuổi theo đàn ông trung niên rời , bỏ ngơ ngác, kịp hiểu chuyện gì xảy .

Anh ấn tượng với hai . Rõ ràng là một cặp vợ chồng, nhưng giữa họ khác biệt quá đỗi. Người đàn ông thì lạnh lùng, hung dữ. Còn phụ nữ, ít ... ban đầu nghĩ bà còn chút lương tâm.

Anh nắm chặt lấy chiếc áo khoác mà phụ nữ đưa, khẽ thở dài. Cuối cùng cũng đành khoác lên , dù trong lòng vẫn hết bất an. Anh đang suy nghĩ xem nên gì để tồn tại.

Cũng may là sắp đủ tuổi . Chỉ cần đợi thêm vài tháng nữa là đủ tuổi thành niên. Đến lúc đó, sẽ thể ràng buộc gì nữa. Anh sẽ tự nuôi sống bản . Sẽ chứng minh rằng, bố nuôi thì vẫn thể sống .

Một ngày nữa trôi qua trong những suy nghĩ m.ô.n.g lung như thế.

Sáng hôm , đánh thức bởi một tiếng hét chói tai:

"Đồng chí cảnh sát! Chính trộm quần áo nhà ! Trong chiếc áo đó còn một chiếc vòng vàng nữa!"

Anh bừng tỉnh, mở choàng mắt. Trước mặt là phụ nữ hôm qua đưa áo cho . hôm nay, bà phía mấy mặc đồng phục cảnh sát, vẻ mặt tức giận và kích động như thể là tội phạm thật sự.

"Mọi ! Chiếc áo mà đang đắp chính là áo khoác của nhà !" – bà chỉ tay .

Một cảnh sát nhíu mày: "Trời ơi, chẳng chỉ là một cái áo khoác thôi ? Có đáng bao nhiêu . Trả chứ gì. Chúng chỉ cần nhắc nhở, dạy dỗ vài câu để nó hiểu chuyện là ."

phụ nữ chịu buông tha:

"Đồng chí cảnh sát, chuyện đơn giản ? Không chỉ là cái áo khoác, trong đó còn một chiếc vòng vàng đấy! Rõ ràng là nhắm cái vòng, nên mới cố tình lấy áo!"

Một khác xen , đầy mỉa mai: "Mới tí tuổi đầu mà nhắm đồ giá trị để ăn trộm, lớn lên thì khác gì rác rưởi xã hội?"

Anh c.h.ế.t lặng, ánh mắt chằm chằm phụ nữ , thể tin nổi những gì đang diễn .

"Cái gì cơ? Rõ ràng là chính bà đưa cái áo cho mà... Bà còn bảo trời trở lạnh , bảo mặc cho ấm..." – cố giải thích.

Người phụ nữ lập tức cắt ngang, đổi giọng phủi sạch thứ:

"Trời ơi, thể chứ? Chúng quen , tại giúp ? Đây là áo mới mua, đem cho dưng ? Cậu vu khống cũng chút logic chứ!"

Anh sững . Trong khoảnh khắc đó, hiểu tất cả. Người phụ nữ vốn hề bụng như nghĩ. Bà những dối trắng trợn mà còn nhất quyết đổ tội đến cùng.

Cảnh sát vẫn còn phân vân thì bà lớn tiếng ép buộc:

"Đồng chí cảnh sát, các thấy đấy! Bằng chứng rành rành như ! Nếu còn để loại lẩn quẩn trong khu chung cư của chúng thì ai còn yên tâm sống ở đây nữa? Nói thế nào thì cũng đuổi chứ!"

Vào khoảnh khắc , hiểu rõ dụng ý của hai vợ chồng đó.

Hóa , ngay từ đầu họ cùng một phe. Người chồng dùng cách trực tiếp để đuổi , nhưng chịu. Thế là họ chuyển sang cách khác — để vợ " bụng" tặng áo, vu oan cho ăn trộm, mượn cớ đó để đuổi khỏi tầng hầm .

Toàn run rẩy. vì lạnh.

Từ khi bỏ nhà , gặp ít như — vờ tử tế, trở mặt thương tiếc. Có , việc quần quật mấy ngày liền nhưng vẫn trả lương, còn đuổi như thể bản đáng như .

Người qua đường thì khinh bỉ, như thể một đống rác di động. Có còn kéo con , chỉ :

"Con mà học hành tử tế thì cũng sẽ thành như đấy."

Hoặc va một chút liền cau mày mắng mỏ:

"Tên lang thang từ thế ? Cút sang một bên , bẩn thỉu c.h.ế.t !"

Chu Nhất quá quen với những lời cay độc, những ánh mắt khinh bỉ như lột da khác. Anh nếm trải đầy đủ cái lạnh lẽo của thế gian , đến mức còn gì thể khiến tim run lên nữa.

Anh nhẫn nhịn lâu, nhịn đến mức chính bản cũng còn cố gắng nữa. , thể nhịn thêm nữa.

Thế gian thật kỳ lạ. Dùng cái danh nghĩa "thiện lương" để những chuyện độc ác, tưởng rằng là ánh sáng cứu rỗi, nhưng thực chất chính là tay đẩy xuống địa ngục. Những hành động đó đáng tha thứ.

Người phụ nữ trung niên vẫn đó, miệng ngừng lải nhải. Không đợi cảnh sát thêm gì, Chu Nhất bật dậy, giọng khô khốc và lạnh lẽo:

"Không cả, rời khỏi đây là chứ gì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1839.html.]

Người phụ nữ trung niên thấy đạt mục đích thì cũng bám riết lấy chuyện nữa. Bà theo bóng lưng gầy gò của , giọng đầy cay nghiệt vang lên từ phía :

"Về đừng đây nữa đấy nhé!"

Tưởng chừng như chuyện kết thúc tại đó.

.

Chu Nhất tìm một công việc. Với tiền lương ít ỏi kiếm , mua một con d.a.o găm, một chiếc khẩu trang và một bộ quần áo tối màu. Không ai đang chuẩn cho điều gì.

Một đêm, lặng lẽ lẻn nhà của đôi vợ chồng trung niên . Căn nhà tối om, im ắng đến mức thể rõ tiếng hít thở của .

Anh thể tha thứ. Không đánh đập, xua đuổi, mà bởi vì vốn chẳng gì sai cả. Anh chỉ sống yên , tìm một nơi để trú ngụ, mà họ vẫn chịu buông tha.

Anh khỏe. Người đàn ông trong nhà chút đề phòng nào, nên chỉ trong vài giây, tiễn ông xuống địa ngục.

Còn phụ nữ thì khác.

Chu Nhất hận bà . Anh định để bà c.h.ế.t nhẹ nhàng. Anh đ.â.m những chỗ gây tử vong ngay lập tức, m.á.u từ từ rỉ , cảm nhận từng cơn đau cắt da xẻ thịt cho đến khi từ từ c.h.ế.t vì mất máu.

Đây là đầu tiên g.i.ế.c , nhưng Chu Nhất một cách trôi chảy, như thể việc vốn lập trình sẵn trong m.á.u của .

Anh sinh , lẽ là để g.i.ế.c .

chuyện bất ngờ xảy đó.

Anh ngờ hai vợ chồng một đứa con gái. Lại càng ngờ, đúng khoảnh khắc , cô bé trở về nhà.

Và càng ngờ hơn — cô bé đó chính là từng mang đồ ăn cho .

Là cô bé . Cô bé bụng, đáng yêu, luôn nở nụ khi thấy , luôn đưa cho những hộp cơm nhỏ dù trời mưa nắng. Không ai thể tưởng tượng nổi, đôi vợ chồng độc ác một đứa con gái lương thiện như .

Số phận thật trớ trêu. Chu Nhất thầm cảm thấy may mắn vì đeo khẩu trang, che bộ khuôn mặt, chỉ lộ đôi mắt. Trong tầng hầm tối om , ánh sáng mờ nhạt yếu ớt khiến khó lòng rõ mặt ai.

Có lẽ... cô bé nhận . Nhỉ?

Chu Nhất dám chắc. Cảm giác lúc như ngọn lửa khổng lồ thiêu đốt bộ cơ thể từ trong ngoài. Cô bé đó, lặng lẽ lâu, thời gian như ngưng đọng .

Khoảnh khắc ánh mắt hai chạm , Chu Nhất cầu nguyện điên cuồng trong lòng — đừng nhận , xin đừng nhận ...

Cuối cùng, ông trời dường như thấy.

Mộng Vân Thường

Cô bé nhận .

điều khiến càng bất ngờ hơn, là đối diện với một kẻ g.i.ế.c như , cô bé hề sợ hãi, mà ngược , cô bé lao tới, đánh đá , dốc hết sức mà gào lên:

"Tại g.i.ế.c bố ... Tại ?"

Chu Nhất yên, trả lời thế nào. Anh dám đối mặt với đôi mắt đang đẫm lệ , đôi mắt từng đầy nhân hậu.

Không kịp suy nghĩ thêm, nhảy vọt ngoài cửa sổ, biến mất trong đêm.

Cô bé đuổi kịp. Cảnh sát cũng tìm .

Ông trời một nữa phù hộ . Bởi ở thời điểm , hệ thống giám sát vẫn thiện. Anh trốn thoát.

Chu Nhất lang thang khắp các con phố suốt nhiều ngày. Đói khát, bẩn thỉu, về . Vì một chút thức ăn, sẵn sàng đánh với những kẻ lang thang khác.

Chính sự tàn bạo đó lọt mắt một — "Huyết Đao".

Kẻ nhận nuôi Chu Nhất.

Và đó là khởi đầu của thứ.

Không ai rằng, "Huyết Đao" ban đầu chỉ là một . Một con thực sự.

Sau khi đó chết, Chu Nhất — giờ là "ngài Chu" — vì tưởng nhớ ân nhân cứu rỗi đời , dùng tên của đó để đặt tên cho tổ chức mà gây dựng nên.

Tổ chức "Huyết Đao".

"Huyết Đao" là ai cả.

ai cũng thể là "Huyết Đao".

Một danh xưng sẽ mãi mãi lưu truyền.

Loading...