Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1838

Cập nhật lúc: 2025-05-05 15:15:13
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ khi còn rất nhỏ, ngài Chu đã phải chịu đựng nỗi mất mát lớn lao — mẹ anh ta qua đời. Anh sống cùng với bố cho đến khi trưởng thành, nhưng bố anh lại là một người nghiện rượu, và mỗi khi say, ông lại trở nên hung hãn, thường xuyên đánh đập anh. Anh không chịu đựng nổi nữa, và cuối cùng đành phải rời khỏi nhà.

Anh lang thang từ nơi này sang nơi khác, không biết mình sẽ đi đâu, cũng không có một nơi nào để nương tựa. Công việc thì tạm bợ, chỉ đủ để sống qua ngày. Nhưng điều khó khăn nhất chính là không có một mái nhà, vì nhà cửa quá đắt đỏ, đối với anh, đó là một giấc mơ xa vời, một điều không thể với tới trong một thời gian ngắn.

Cuối cùng, anh đành phải tìm tạm một nơi trú ẩn trong một tầng hầm bỏ hoang. Có một khoảng thời gian, anh bị sốt cao, đến mức không đủ sức đứng dậy, chứ đừng nói đến việc đi làm kiếm tiền. Anh chỉ có thể nằm trong bóng tối, tựa vào bức tường lạnh lẽo của tầng hầm, đầu óc mơ màng trong cơn sốt, cảm giác như mình sắp c.h.ế.t đi trong đêm tối ấy.

Nhưng rồi có một người gọi anh tỉnh dậy.

"Anh sao vậy? Tại sao lại ngồi gục ở đây, ngủ quên à? Nếu anh ngủ ở đây thì sẽ bị cảm đó."

Anh mở mắt ra và nhìn thấy một cô gái còn rất nhỏ, đang nhìn anh với ánh mắt lo lắng.

Anh ngớ ra một chút, định lên tiếng trả lời thì bụng anh lại réo lên ầm ĩ.

Âm thanh đó vang vọng trong không gian yên tĩnh của tầng hầm. Anh cảm thấy hơi xấu hổ, muốn nói gì đó, nhưng cô bé đã nhanh chóng đứng dậy, nói:

"Anh chưa ăn tối đúng không? Đợi một chút, em có chút đồ ăn vặt, em mang xuống cho anh nhé."

Nói xong, cô bé chạy vội đi.

Anh ngồi lại một mình trong bóng tối, cảm thấy cổ họng khô khốc. Đã lâu rồi anh chưa nói chuyện với ai, và anh cảm thấy như cách phát âm của mình cũng không còn được tự nhiên nữa. Anh chẳng ngờ cô bé sẽ quay lại lần nữa, càng không ngờ cô bé lại mang đồ ăn đến cho anh thật.

Đó chỉ là những món ăn vặt đơn giản như khoai tây lát, thạch trái cây — những món mà cô bé thích ăn, và anh cũng rất thích, mặc dù đã lâu lắm rồi anh không được ăn.

Nếu phải miêu tả cảm giác của anh lúc đó, có lẽ là như một trận hạn hán lâu ngày gặp mưa rào. Anh ăn từng miếng, cảm giác như được sống lại.

Cô bé ngồi xuống trước mặt anh, nở một nụ cười tươi rói nhìn anh ăn hết những món ăn đó.

"Ăn xong rồi à? Anh về nhà đi! Trễ thế này, bố mẹ em chắc sẽ mắng em mất. Em cũng phải về nhà ngay thôi."

Cô bé vừa nói vừa đứng dậy, chạy đi như không có gì xảy ra.

Anh nhìn theo bóng lưng cô bé, tay nắm chặt lại, bất giác cảm thấy một nỗi buồn không tên trào dâng trong lòng. Những ngày tháng một mình, dù trải qua bao nhiêu khó khăn, anh cũng chẳng thấy buồn, nhưng chỉ cần có một người quan tâm, hỏi thăm một câu thôi cũng khiến anh cảm thấy nghẹn ngào, muốn bật khóc.

Ngày hôm sau, cô bé lại đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1838.html.]

Cơn sốt của anh vẫn chưa hạ, nên anh vẫn không thể rời khỏi nơi đó. Cô bé thấy anh vẫn còn ở đó, tỏ vẻ vui mừng:

"Anh vẫn ở đây à? Thật tốt quá! Em đang muốn tìm anh đây."

"Mẹ em vừa nướng mấy cái bánh quy ngọt, em ăn thấy ngon lắm, em mang cho anh thử."

Cứ như vậy, mỗi tuần cô bé lại đến thăm anh vài lần, lúc nào cũng mang đồ ăn theo. Dần dần, hai người trở thành bạn bè.

Nhưng như mọi thứ tốt đẹp, nó không thể kéo dài mãi. Một ngày nọ, khi ngài Chu đang dựa vào tường ngủ, đột nhiên anh bị ai đó lay mạnh dậy.

Một người đàn ông trung niên lạ mặt đứng trước anh, nhìn anh với vẻ mặt đầy chán ghét:

"Này! Cậu không thể ở đây được đâu! Cậu bẩn và dơ quá, nhìn là thấy xui xẻo rồi!"

Ngài Chu ngước lên, đáp lại:

"Đây không phải là nơi công cộng sao? Tại sao lại đuổi tôi đi?"

Mộng Vân Thường

"Hừ, dù sao thì cậu cũng không thể ở lại đây! Bộ dạng của cậu quá bẩn, quá ảnh hưởng đến mỹ quan của khu này!"

Ngài Chu nhướn mày, lạnh lùng nói:

"Ông không có quyền đuổi tôi đi."

Người đàn ông tức giận, gào lên:

"Mày! Thằng nhóc con! Một ngày nào đó tao sẽ bắt mày cút khỏi đây cho xem!"

Nói xong, ông ta giận dữ quay đi, phủi tay bước đi.

Ngài Chu không để chuyện này vào lòng, tiếp tục nằm xuống ngủ. Tuy vẻ ngoài của anh có vẻ chín chắn, nhưng thực tế anh vẫn là một thiếu niên chưa đủ tuổi trưởng thành. Đã nhiều lần, anh không thể tìm được công việc vì tuổi tác quá nhỏ, khiến anh bị hạn chế rất nhiều.

Anh vừa định nghĩ xem nên đi đâu thì bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình nặng nề. Một chiếc áo khoác được ném lên người anh.

Ngài Chu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên lạ mặt. Người phụ nữ đó nhìn theo hướng người đàn ông vừa rời đi, trên khuôn mặt toát lên vẻ sợ sệt.

Loading...