Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 183
Cập nhật lúc: 2025-02-24 22:57:52
Lượt xem: 14
Ngày xưa, khi còn nhỏ, mỗi sáng bà nội dắt anh ta đến trường, hai bên đường vẫn còn là những cánh đồng lúa xanh mướt. Giữa đồng lúa là những bông hoa dại rực rỡ khoe sắc, cỏ dại mọc um tùm ven đường. Anh ta còn nhớ rõ, ngay gần lối đi có một dãy hoa loa kèn nhỏ, mỗi khi hoa nở, hương thơm ngào ngạt tỏa khắp một góc trời...
Tím, hồng, đỏ, trắng.
Gió thổi qua, mang theo hương thơm dịu nhẹ, lan tỏa trong không khí.
Bước chân Đường Sâm khựng lại.
Đây có phải là nơi anh từng lớn lên không?
Ngôi làng đã thay đổi rất nhiều. Nó sạch sẽ hơn, ngăn nắp hơn, hiện đại hơn. Tất cả dường như đang phát triển đúng như mong đợi của mọi người.
Nhưng… có điều gì đó khác biệt.
Chú Đường không hề để ý đến sự thay đổi đó. Ông ấy hớn hở chạy đến bên đường, ngồi xổm xuống chọc vào một bông hoa dại mọc len lỏi qua khe nứt trên nền xi măng.
Đóa hoa nhỏ bé ấy từng bị xe cộ đè lên, từng thoát khỏi cái c.h.ế.t do thuốc trừ sâu. Vậy mà nó vẫn kiên trì vươn lên giữa lớp bê tông cốt thép, nở ra những bông hoa li ti nhưng lại rực rỡ đến lạ thường.
Thế nhưng…
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Một lối sống đã bị thời gian đào thải, sớm muộn gì cũng sẽ bị chôn vùi trong dòng chảy của lịch sử. Giống như quê hương của anh—nó vẫn ở đây, nhưng không còn là nơi anh từng biết.
Đường Sâm đột nhiên thấy hoảng sợ. Anh ta muốn phủ nhận điều gì đó, liền sải bước đi nhanh hơn.
Không biết đã đi bao lâu, trước mắt anh ta xuất hiện một cánh đồng rộng lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/183.html.]
Nhưng cánh đồng ấy giờ chỉ còn cỏ dại mọc um tùm, hiển nhiên đã bị bỏ hoang từ lâu.
Đường Sâm sững sờ đứng lại.
Ánh mắt anh ta trống rỗng nhìn vào vùng đất hoang vu ấy.
"Ôi, dâu tây! Là dâu tây kìa!"
Giọng nói vui vẻ vang lên phía sau. Không biết từ lúc nào, chú Đường đã chạy theo, giờ đây ông ấy hớn hở lao về phía cánh đồng.
Đường Sâm quay đầu lại, ánh mắt anh ta dừng trên một khu vườn nhỏ ngay bên kia đường. Những luống dâu tây vẫn xanh tốt, nhưng phía sau nó, cánh đồng rộng lớn đã không còn gì, chỉ còn những thanh chắn ngang báo hiệu một lệnh cấm.
Anh ta nheo mắt nhìn, nhưng không thấy rõ, đành tiến lại gần vài bước.
Trên tấm bảng sắt rỉ sét, mấy chữ đỏ in đậm đập vào mắt anh ta:
"Đất đã bị thu hồi, xin đừng sử dụng. Không được phép vào."
Từng chữ như một nhát búa nện vào lòng anh ta.
Cách đó không xa, một giọng nói quen thuộc cất lên:
"Tiểu Đường, trông nom chú cháu đi! Ông ấy lại đến hái trộm dâu tây của tôi rồi đấy! Tôi chỉ còn lại mỗi vườn dâu nhỏ này thôi. Đợi đến khi khách sạn nghỉ dưỡng phía sau xây xong, chắc đến cả đám dâu này cũng không còn đất trồng nữa."