Nghe xong, Yến Lâm khỏi nhíu mày. Cô cảm thấy, phận của Phạm Thanh Thanh thực sự quá cay nghiệt.
Cô gái mất mặt ngay mặt bố nhà trai, mà vốn dĩ họ chẳng thiện cảm với cô. Nay xảy chuyện như , ấn tượng của họ chỉ càng tệ hơn. Sự nghiệp tan vỡ, tình yêu cũng còn… Trong cảnh , Yến Lâm thể hiểu vì Phạm Thanh Thanh lựa chọn con đường tự sát.
Yến Lâm lặng lẽ gõ vài dòng ghi chú lên máy tính, ngẩng đầu, hỏi tiếp:
" hỏi thêm một chuyện... Tại bà ly hôn với chồng cũ?"
Nghe đến đây, rõ ràng Hoàng Quế khựng trong chốc lát. Sau đó bà mới trả lời, giọng đều đều:
"Quan điểm hợp. thích trẻ con, nên nhất định sinh thêm đứa thứ hai. chồng thì thích, ông cho rằng chỉ cần một đứa là đủ ."
Bà thở dài, tiếp tục:
"Cuối cùng, dù sinh con nhưng chúng vẫn ly hôn. Dù , chồng cũng là trách nhiệm. Nhiều năm nay, ông vẫn đều đặn gửi tiền về, cùng nuôi dạy con cái."
Yến Lâm mà ngờ vực. Cô ngừng gõ bàn phím, trong lòng trào lên một tia nghi ngờ.
Chỉ như thôi ? Lý do quá gọn gàng, quá sạch sẽ, gần như mâu thuẫn gì. cảm giác của cô mách bảo, ngay cả chính Hoàng Quế cũng tin lời .
Yến Lâm nhíu mày hỏi tiếp:
"Vậy khi Phạm Thanh Thanh chết, Phạm Lệ Lệ – chị gái cô , hiện giờ đang ở ?"
Hoàng Quế đến đây thì ngẩn một lúc lâu, chậm rãi trả lời:
"Con bé cũng mất ."
Yến Lâm tròn mắt, sững sờ:
"Gì cơ? Chị cũng c.h.ế.t ? Sao ?"
"Chết vì ngộ độc khí gas," Hoàng Quế đáp với giọng khản đặc. "Đó là một tai nạn. Con bé ngủ ở nhà, gas rò rỉ. Ngủ mãi… bao giờ tỉnh nữa."
Giọng bà khẽ khàng như thì thầm, mà mỗi chữ thốt như nhát d.a.o cứa lòng.
" sinh hai đứa con… mà bây giờ, chẳng còn đứa nào cả."
Không khí trong phòng chợt trầm hẳn xuống.
Hai chị em nhà họ Phạm – một c.h.ế.t vì biểu diễn, một c.h.ế.t khi đang ngủ – chẳng khác nào nguyền rủa. Mỗi một cái c.h.ế.t đầy oan trái.
dù tàn nhẫn đến , Yến Lâm vẫn hỏi câu quan trọng nhất.
"Về cái c.h.ế.t của Phạm Thanh Thanh… còn một điều quan trọng cần xác nhận với bà."
Cô ngập ngừng một chút, thẳng mắt Hoàng Quế:
"Chúng , bà thường xuyên ngược đãi Phạm Thanh Thanh – chỉ cần ý là đánh mắng, khiến cô lúc nào cũng đầy vết thương. Chuyện … đúng ?"
Ngay khi câu hỏi dứt, nét mặt bình tĩnh giả tạo của Hoàng Quế lập tức vỡ vụn. Bà như bóc trần. Cảm xúc dồn nén nổ tung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1765.html.]
"! chứ… Tất nhiên là đúng…"
" xin … Tất cả là của … chính là chịu trách nhiệm về cái c.h.ế.t của Thanh Thanh. Là , là kẻ tội đồ lớn nhất…"
Bà bật nức nở, cả run lên bần bật, đến mức thể kiểm soát . Thậm chí đến cuối cùng còn nghẹn thở, mắt trợn trắng, cơ thể co giật.
Yến Lâm kinh hãi bật dậy. Ngay giây tiếp theo, cửa phòng đẩy mạnh , y tá lập tức xông .
"Xin , xin ! Bệnh nhân lên cơn ! Làm ơn ngoài một chút!"
Yến Lâm và Kỷ Hòa đành bước ngoài, tạm ngoài hành lang trắng toát.
Yến Lâm đầu phòng, vẫn hồn.
"Chỉ mới hỏi vài câu mà phát bệnh … Nếu thì tại đây còn thể ngược đãi con gái đến mức ?"
Cô hạ giọng, lẩm bẩm như với chính :
" còn thấy điểm hợp lý. Chính bà rằng lý do ly hôn là vì thêm con… Nếu , đứa con thứ hai khó khăn lắm mới , đối xử tàn nhẫn với nó như ?"
"Có … bà nghĩ rằng nếu sinh Phạm Thanh Thanh, thì tất cả chuyện tồi tệ xảy ? Rồi từ đó đổ hết lầm lên đầu con gái ?"
Kỷ Hòa lúc mới chậm rãi dựa tường, tay chống cằm, ánh mắt sâu thẳm đầy u uất:
"Không đúng. thấy ở đây gì đó … Dáng vẻ của Hoàng Quế giống một bạo lực dễ nổi giận. Bên trong chuyện , nhất định còn điều giấu giếm."
Cô chậm rãi, như đang xâu chuỗi tất cả chi tiết.
"Từ đầu đến giờ, chúng chỉ đoàn trưởng rằng Phạm Thanh Thanh thường xuyên ruột đánh đập, đầy vết thương."
" đừng quên – đoàn trưởng chỉ thấy cô vết thương. Còn việc những vết thương do ai gây , thì bà thể tận mắt chứng kiến, đúng ?"
Nói đến đây, ánh mắt Kỷ Hòa sáng lên, như chạm đến chân tướng.
"Nếu những vết thương do khác gây , mà Phạm Thanh Thanh đó là do đánh… thì khác sẽ tin là thật. Vì họ cách nào để kiểm chứng?"
Yến Lâm ngẩn . Trong đầu cô cũng lập tức sáng lên một tia.
thế! Vẫn còn một khả năng như . Trước giờ cô từng nghĩ đến…
mà…
"Chờ . Lúc nãy hỏi bà , chính miệng bà thừa nhận mà. Bà xin , chính chịu trách nhiệm…"
Kỷ Hòa sang, bình tĩnh hỏi:
Mộng Vân Thường
"Vậy nguyên văn lời bà là gì?"
Yến Lâm nhớ , chậm rãi nhắc :
"‘! Tất nhiên là đúng… xin … Tất cả là của … chính là chịu trách nhiệm về cái c.h.ế.t của Thanh Thanh. là kẻ tội đồ lớn nhất.’"