Giản Tư Tư c.h.ế.t lặng, đôi mắt mở lớn như thể thể tin nổi những gì thấy. Cô chớp mắt liên tục, mãi mà thốt nên lời. Trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ đầy kinh hoàng, một câu hỏi khiến cô rùng : Liệu những phụ nữ khắc tên trong đền thờ trinh tiết… thật sự là tự nguyện c.h.ế.t ?
Ý nghĩ đó khiến sống lưng cô lạnh toát.
“Đáng sợ quá…” – cô lẩm bẩm, “Thật sự đáng sợ…”
Đứng đối diện, Hình Phi khẽ , giọng lạnh lẽo nhưng bình thản:
“ cha ép chết. trong mắt ngoài, trở thành một trinh tiết tự nguyện hy sinh. Vì , tên mới khắc lên trong cái đền thờ đó.”
Cô dừng một chút chậm rãi tiếp:
“ cái c.h.ế.t của và chị cô giống , thời điểm cũng khác . lý do thì giống hệt. Cô thấy ?”
Giản Tư Tư gật đầu, giọng khàn khàn:
“… .”
Hình Phi nhẹ nhàng bước về phía cô, giọng còn lạnh lẽo như mà phần dịu :
“Vậy nên, sẽ hại cô. sẽ tay với cùng cảnh như . Việc cô , thể giúp. đổi , cô thể giúp một chuyện ?”
Giản Tư Tư ngập ngừng:
“Chuyện gì…?”
Hình Phi mắt cô, chậm rãi :
“Hiện giờ, đang phong ấn trong đền thờ trinh tiết. Nếu do cô vô tình chạm , cùng với oán hận và nỗi đau sâu sắc trong lòng cô đánh thức , thì thể cảm nhận sự tồn tại của thế giới bên ngoài. Có lẽ, tất cả là do phận sắp đặt.”
Giọng cô trầm xuống, sâu như tiếng gió rít:
“Tháng , đúng ngày hôm nay – ngày c.h.ế.t – cô hãy đây, cắt đầu ngón tay và dùng m.á.u của để giải phong ấn. Khi , sẽ tự do.”
Giản Tư Tư mở lớn mắt:
“Tại là m.á.u của ?”
“Vì m.á.u mang theo sự oán hận và niềm tin của cô, là chất dẫn hảo nhất.” – Hình Phi đáp, “Lúc chết, cha sợ sẽ báo thù nên thuê thầy pháp phong ấn linh hồn trong ngôi đền. đúng ngày chết, oán khí sẽ đạt đến cực điểm. Khi đó, phong ấn sẽ yếu nhất.”
Giản Tư Tư vẫn tin tưởng, cô nghi ngờ hỏi:
“Cô sẽ chuyện gì khác chứ?”
Hình Phi khẽ lạnh, giọng sắc như dao:
“ còn thể gì? Những kẻ hại , đều chết. Có lẽ họ đầu thai nhiều kiếp . Còn thì mãi nhốt trong cái đền , chịu đựng oán hận một . Tại chứ?”
Cô tiến gần hơn, thì thầm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1723.html.]
“Cô trả thù đúng ? Muốn vạch trần sự thật mà bằng chứng? Nếu sự trợ giúp của , cô nghĩ một thể gì?”
Giản Tư Tư im lặng. Mỗi lời Hình Phi như đánh trúng chỗ yếu nhất trong lòng cô.
“… cô giúp g.i.ế.c Nghiêm Húc và Ngụy Đức Hiền.” – cô cuối cùng cũng cất tiếng, giọng trầm và lạnh như băng.
“Chỉ là hai con thôi mà.” – Hình Phi mỉm , “Trong mắt , họ chẳng khác gì lũ kiến.”
Mộng Vân Thường
Giản Tư Tư cảm thấy tim đập mạnh, như thể bước qua một ranh giới thể . Cô hít sâu, gật đầu:
“Được.”
Ngay khi dứt lời, cảnh vật xung quanh bỗng đổi. Một luồng ánh sáng chói lòa bao phủ lấy cô. Khi mở mắt , cô trở nơi cũ – ánh nắng rực rỡ, tiếng đùa của lũ trẻ vang vọng khắp sân trường. Mọi thứ như từng xảy .
Giản Tư Tư rõ, đó là mơ.
Cô cúi đầu, thì thầm trong lòng cái tên trong đền thờ: Hình Phi.
Và cô tìm thấy nó, khắc cẩn thận ngay hàng đầu.
Tháng , đúng ngày đó, cô .
“Các thấy ?” – Giản Tư Tư giữa đám đông, rơi nước mắt, “ thả Hình Phi . Cô giúp g.i.ế.c Nghiêm Húc và Ngụy Đức Hiền. hối hận. Bọn họ đáng chết.”
Trong ánh mắt cô sự run sợ, chỉ là nỗi đau và sự nhẹ nhõm. Việc báo thù cho chị gái chính là sự giải thoát cho cô. Dù chuyện gì xảy với đó, ít nhất… cô thể ngẩng cao đầu khi gặp chị.
lúc đó, Lương Điềm Điềm hoảng hốt lên tiếng:
“Chị điên ? Chị g.i.ế.c hai đó thì gì sai, nhưng tại định g.i.ế.c cả Nghiêm Thần? Thằng bé vô tội! Nó chỉ là một đứa trẻ!”
Giản Tư Tư cúi đầu, im lặng. Bàn tay cô siết chặt, đôi môi run rẩy. Cô thể phủ nhận, trong lòng đang một cuộc đấu tranh dữ dội.
Hình Phi lạnh lùng :
“Cùng dòng m.á.u hèn hạ đó thì lý do gì để sống? Nếu để , sẽ chỉ thêm nhiều phụ nữ hại mà thôi.”
Kỷ Hòa lúc bước lên, ánh mắt đầy nghiêm nghị thẳng Giản Tư Tư:
“Cô thực sự tin như , Giản Tư Tư?”
Cô tiếp, nhẹ nhàng mà sắc bén:
“ cô nghĩ như thế thật . chắc chắn rằng, chị gái cô – Khổng Chi Nghi – sẽ bao giờ đồng ý. Nếu cô , cô là đang phản bội lý tưởng và con của chị ?”
Giản Tư Tư cúi đầu sâu hơn, hai tay run lên.
Cô vốn độc ác. Việc g.i.ế.c là một vết thương quá lớn trong lòng. Ý nghĩ g.i.ế.c thêm một đứa trẻ vô tội... khiến cô nghẹt thở.
Kỷ Hòa thở dài, giọng chùng xuống:
“Cô là một đáng thương… nhưng quá hồ đồ.”