"Nhưng con trai thì tốt hơn... Vì dương khí mạnh, yêu ma quỷ quái không dám đến gần. Còn con gái..." – Hướng Tình khẽ cúi đầu, giọng cô nhỏ lại – "Rất dễ thu hút những thứ kỳ quái... Nhất là lúc còn nhỏ, tôi từng gặp ma, vì chuyện đó mà tâm lý bị ảnh hưởng nghiêm trọng."
Nghe vậy, lòng Tống Hạo chợt mềm xuống, một cảm giác thương xót dâng lên. Cậu hiểu ra ý mà "nữ thần" đang ngầm nói.
"Cậu muốn tôi dành nhiều thời gian ở bên cậu hơn, đúng không?"
Hướng Tình khẽ gật đầu, “ừm” một tiếng rất nhỏ, gần như không nghe thấy.
"Đúng vậy, tháng sau tôi tham gia một cuộc thi khiêu vũ. Mỗi ngày đều phải luyện tập đến khuya trong phòng tập. Tập xong lại phải một mình trở về ký túc xá... Trường vào ban đêm tối lắm, tôi thực sự rất sợ..."
"Không sao đâu, tôi chờ cậu. Tối tôi đưa cậu về nhé."
"Thật sao?" – Hướng Tình bất ngờ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ. "Cảm ơn cậu nhiều lắm, cậu đúng là một người rất tốt!"
Đôi mắt cô long lanh ánh sáng, như thể cả thế giới vừa mới được sưởi ấm.
Tống Hạo gãi đầu, cười ngây ngô.
Trời ơi, được “nữ thần” cảm ơn trực tiếp như vậy, ai mà chịu nổi cơ chứ?
Có thể ở bên cạnh cô ấy, dù chỉ một lúc thôi, với Tống Hạo đã là điều hạnh phúc khó lòng cầu được. Cậu cảm thấy mọi chuyện suôn sẻ đến không tưởng. Dường như… cậu đang dần bước vào một mối tình.
Từ hôm đó, Tống Hạo bắt đầu thực hiện lời hứa: buổi tối đưa Hướng Tình về ký túc xá. Tuy nhiên, vì người ngoài không được phép vào phòng tập nhảy, nên hai người bàn bạc: trong lúc Hướng Tình luyện tập, Tống Hạo sẽ lên thư viện tự học, đợi đến 11 giờ đêm thì đến đón cô.
Tống Hạo đồng ý ngay lập tức.
Dù bình thường không hứng thú với chuyện học hành, nhưng vì “nữ thần”, đây là lần đầu tiên cậu ta ở lại thư viện đến muộn như vậy.
Và rồi, thời gian cứ trôi qua một cách chậm rãi khác thường...
Mãi đến 10 giờ 45, Tống Hạo mới chợt bừng tỉnh. Cậu phát hiện ra mình đã vô thức gục đầu ngủ quên trên bàn.
"..."
Sức mạnh tri thức quả thật là... đáng gờm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1656.html.]
May mắn là chưa muộn quá. Nếu lỡ hẹn với Hướng Tình thì cậu biết giấu mặt đi đâu? Tống Hạo vội thu dọn cặp sách, chạy vội ra thang máy.
Khi thang máy xuống đến tầng một, cánh cửa "ting" một tiếng rồi mở ra. Đứng bên ngoài chính là... Lâm Ngọc.
Vừa thấy Lâm Ngọc, Tống Hạo chợt nhớ ra — cậu đã định nói chuyện với cô từ lâu, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị chuyện khác chen vào. Bây giờ gặp được, đúng là trùng hợp!
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Tống Hạo vội nắm lấy tay áo Lâm Ngọc, hỏi ngay: "Này, sao lúc ở nhà ăn cậu lại tỏ thái độ với Hướng Tình thế? Dù gì cũng là bạn học mà, sao không thể hòa thuận với nhau?"
Lâm Ngọc đưa mắt nhìn Tống Hạo bằng một vẻ khó hiểu, thậm chí hơi khó chịu: "Không phải tự nhiên mà nhắc tới cô ta, cậu không thấy xui xẻo à?"
"Xui xẻo?" – Tống Hạo sững người. Tại sao lại dùng từ đó để nói về Hướng Tình?
Bạn nữ nhảy lầu vì chuyện tình cảm kia vốn không liên quan gì đến Hướng Tình. Chỉ có thể trách người đó không chịu nổi áp lực. Tại sao lại đổ hết lỗi cho Hướng Tình?
Cậu không thể tin được.
Trong suy nghĩ của Tống Hạo, Lâm Ngọc luôn là một người thân thiện, dễ gần. Cớ sao bây giờ lại lạnh lùng như vậy?
Dù không thích người khác, cũng đâu cần nặng lời đến thế?
"Cậu... Tôi thật không ngờ cậu là người như vậy đấy, Lâm Ngọc."
"Ờ? Cậu bị gì vậy? Thôi, tùy cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ. Đêm hôm thế này, cậu không thấy xui nhưng tôi thấy. Đừng cản tôi, thư viện sắp đóng cửa rồi, tôi còn phải lên lấy sách."
Nói xong, Lâm Ngọc hất tay áo, mặt sa sầm rồi quay lưng bỏ đi, để lại Tống Hạo đứng ngẩn người tại chỗ.
Cậu vốn chỉ muốn nói lý với cô, hy vọng cô hiểu sai lầm của mình. Nhưng giờ cô đã bỏ đi rồi, cậu nên làm gì? Có nên đuổi theo không?
Ngay lúc Tống Hạo còn đang do dự, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau:
"Tống Hạo ơi."
Cậu quay lại. Là Hướng Tình.
Cô khoác chiếc áo có nút sừng màu trắng, tóc vẫn được tết thành hai bím. Dáng vẻ dịu dàng, có chút đáng yêu, giống như ánh trăng thanh dịu xoa dịu mọi thứ vừa rồi...