Trong tiết học đầu tiên, Tống Hạo ngồi không yên chỗ, lòng cứ bồn chồn như có kiến bò. Mãi đến giờ giải lao, thấy giáo viên rời khỏi lớp để uống nước, cậu mới nhanh chóng cầm cặp sách, bước vội tới ngồi cạnh cô gái khiến mình để ý nãy giờ.
"Xin chào, tôi tên là Tống Hạo. Cậu cũng học khoa Máy tính à? Sao trước giờ tôi chưa từng gặp cậu nhỉ?" – Cậu cười thân thiện, giọng điệu đầy tò mò.
Lớp học hôm nay là tiết hướng nghiệp, ba lớp của khoa Máy tính học chung. Cả khoa này vốn nổi tiếng với tỉ lệ nam nữ chênh lệch rõ rệt, nên việc bất ngờ xuất hiện một nữ sinh xinh đẹp như vậy lập tức khiến người ta chú ý.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Tống Hạo từ trước đến nay rất để tâm đến nhan sắc, lại thêm trí nhớ khá tốt về gương mặt các bạn nữ trong khoa. Vậy mà cô gái trước mặt lại hoàn toàn xa lạ. Cậu không tin mình lại có thể bỏ sót một người như vậy.
Cô gái ấy hơi ngại ngùng, mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói: "À, tôi mới chuyển chuyên ngành. Tiết học của chuyên ngành cũ trùng với chuyên ngành mới, nên đành chọn lớp học khác để học chung với các bạn ở đây."
"Ra là vậy!" – Tống Hạo vỗ trán như bừng tỉnh. "Thảo nào! Cậu mới chuyển đến, lại không quen ai trong lớp, chắc chắn sẽ thấy cô đơn rồi. Không sao, nếu có gì không hiểu, cứ hỏi tôi là được!"
Cô gái cười khẽ, nhẹ nhàng gật đầu. "Cảm ơn cậu nhiều nha, tôi cũng đang lo lắng không biết phải bắt đầu từ đâu."
Nghe vậy, Tống Hạo lâng lâng như bay lên trời. Cậu cảm thấy may mắn vì đã chủ động bắt chuyện. Cô gái này vừa xinh xắn, lại nói chuyện dễ gần như thế.
"À mà, cậu học chuyên ngành nào? Tên cậu là gì vậy?" – Cậu hỏi tiếp, đầy hứng thú.
"Tôi học khoa Ngoại ngữ. Tên tôi là Hướng Tình."
"Ồ, trùng hợp ghê! Tôi cũng có một người bạn học ở khoa Ngoại ngữ." – Tống Hạo liếc nhìn đồng hồ rồi ngập ngừng hỏi, "Sắp tan học rồi, trưa nay cậu có muốn đi ăn cơm chung không?"
Thật ra cậu chỉ thuận miệng mời, không nghĩ cô gái sẽ đồng ý. Nhưng thật bất ngờ, Hướng Tình gật đầu: "Được thôi."
Hai mắt Tống Hạo sáng rực như có ánh sao chiếu. Trong lòng cậu reo vang chiến thắng – gái xinh mà cũng dễ mời đi ăn thế này cơ mà!
Tan học, cả hai cùng nhau đến căn tin. Tống Hạo gọi món, mang khay thức ăn đến bàn rồi ngồi xuống đối diện Hướng Tình. Sau một hồi do dự, cuối cùng cậu cũng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1654.html.]
"Cậu… không có bạn nào đi ăn cùng à? Thường thì các bạn nữ hay rủ nhau đi chung lắm mà?"
Hướng Tình im lặng một lúc. Rồi bất ngờ, vành mắt cô đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: "Tôi... không có bạn. Mọi người không thích tôi."
Cô cúi đầu, ánh mắt buồn bã: "Các bạn nữ trong khoa cứ nói tôi giả vờ đáng thương, lợi dụng vẻ ngoài để quyến rũ con trai. Họ không thèm nói chuyện với tôi, thậm chí có khi tôi chào, họ cũng giả vờ không nghe thấy."
Tống Hạo sững người. Trong đầu cậu nổ ra hàng loạt dấu chấm hỏi. Cái kiểu kịch tính này cậu tưởng chỉ có trong tiểu thuyết.
"Thật sao?" – Cậu hỏi, vẫn chưa tin nổi.
Hướng Tình gật đầu chậm rãi. "Ừ, thật đấy."
Tống Hạo cảm thấy khó chịu thay cho cô. Sau một thoáng suy nghĩ, cậu nói: "Cũng không phải ai cũng như vậy đâu. Tôi có một người bạn học khoa Ngoại ngữ, tên là Lâm Ngọc. Cô ấy tính tình tốt lắm, không giống những người cậu vừa kể. Nếu cậu muốn, tôi có thể giới thiệu hai người làm quen?"
Cậu vừa dứt lời thì vô tình thấy Lâm Ngọc và vài cô bạn đang đi ngang qua căn tin, vừa đi vừa cười nói rôm rả. Mừng rỡ, cậu liền giơ tay gọi to:
"Này, Lâm Ngọc ơi!"
Lâm Ngọc nhìn qua, nở nụ cười rồi vẫy tay đáp lại: "Á, chào cậu nha Tống Hạo!"
Nhưng ánh mắt cô chỉ dừng lại ở Tống Hạo. Khi lướt qua Hướng Tình đang ngồi đối diện, Lâm Ngọc như không hề thấy, cũng không chào hỏi lấy một lời.
Thấy vậy, Tống Hạo hơi ngơ ngác. Cậu định kéo tay Hướng Tình, tiếp tục gọi Lâm Ngọc lại, nhưng chưa kịp hành động thì Lâm Ngọc đã quay mặt đi, tiếp tục trò chuyện với nhóm bạn.
"Ơ… sao cô ấy lại như vậy?" – Tống Hạo cau mày, giọng có phần bối rối và xấu hổ. "Tôi còn định giới thiệu cậu với cô ấy cơ mà..."
Không khí bỗng trở nên ngượng ngập. Hướng Tình cúi đầu, không nói gì thêm. Tống Hạo cũng chẳng biết nên phản ứng thế nào.