Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1618

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:24:31
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cha mẹ ta mất sớm, là tỷ tỷ đã một tay nuôi nấng ta và muội muội khôn lớn. Đối với ta, tỷ tỷ không chỉ là chị gái, mà còn giống như mẫu thân – là người thân thiết và đáng kính trọng nhất."

Thấm Nghiên nhẹ giọng kể, ánh mắt chạm vào ký ức đã phủ bụi thời gian.

"Thế nhưng Thành Hầu Vương lại ép nhà họ Thấm phải cống nạp một người vào cung. Muội muội còn nhỏ, không đáp ứng được điều kiện. Người duy nhất có thể thay mặt gia đình, chỉ có tỷ tỷ của ta..."

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị: "Ngươi cũng biết tính cách của Thành Hầu Vương thế nào – tàn bạo vô độ. Chỉ để hưởng thụ cuộc sống sau khi c.h.ế.t mà hắn có thể g.i.ế.c hàng trăm người để đem theo bồi táng. Nếu tỷ tỷ ta vào cung, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Từ Thịnh trầm mặc hồi lâu, rồi hỏi: "Cho nên, ngươi đã thay tỷ tỷ?"

Thấm Nghiên gật đầu: "Đúng vậy."

"Ta vốn quen sống khép kín, ít tiếp xúc với người ngoài. Những nữ nhân khác trong cung không thể nào phát hiện thân phận thật sự của ta."

Từ Thịnh khẽ lắc đầu, giọng trầm thấp mang chút kinh ngạc: "Ngươi chưa từng nghĩ đến việc thân phận của mình sẽ bị lộ sao? Giấu được một lúc, đâu thể giấu cả đời."

Thấm Nghiên thản nhiên đáp: "Ta đã từng nghĩ tới. Và người có khả năng phát hiện ra chân tướng, chỉ có thể là ngươi – Từ Thịnh."

Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào gã họa sĩ, không né tránh.

"Bởi vì ta biết, ngươi là họa sĩ. Muốn vẽ tranh thì phải quan sát tỉ mỉ từng đường nét, từng biểu cảm. Trước mặt ngươi, ta không thể che giấu điều gì."

Từ Thịnh cụp mắt, giọng chùng xuống: "Ngươi nghĩ đến chuyện này, vậy đã tính sẵn hậu quả chưa? Ngươi cho rằng ta sẽ làm gì? Ngươi đã chuẩn bị lối thoát cho mình chưa?"

Thấm Nghiên khẽ cười, nụ cười như có như không: "Ta không cần lối thoát. Khi ta nhận vẽ, ta đã chuẩn bị sẽ chết. Nếu đến bước phải để họa sĩ vẽ tranh, ta sẽ tự thiêu trước khi điều đó xảy ra."

Từ Thịnh ngỡ ngàng. Gã nhanh chóng hiểu ra dụng ý của Thấm Nghiên.

Tự thiêu – không còn thi thể. Như vậy, sẽ chẳng ai có thể biết được rằng “Thấm Nghiên” thực chất là một thiếu niên.

"Ngươi đã chuẩn bị cái c.h.ế.t từ sớm như vậy sao?"

Thấm Nghiên gật đầu: "Từ khi ta thay thế tỷ tỷ vào cung, ta đã biết con đường này là một lưỡi dao. Đi trên nó, ta có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Nhưng ta chấp nhận."

Từ Thịnh nghẹn lời, cổ họng như nghẽn lại.

"Vậy tại sao bây giờ, ngươi lại nói điều này với ta?"

"Vì ta xem ngươi là tri kỷ. Từ huynh, gặp được huynh là điều khiến ta thấy vui vẻ nhất trong những tháng ngày này."

Cả hai quen nhau trong Tàng Thư Các. Khi đó, Từ Thịnh đến mượn sách, thấy một "nữ tử" ngồi bệt dưới đất đọc sách rất say mê, thì cảm thấy tò mò. Gã tiến lại bắt chuyện, không hề hay biết người kia là nam tử cải trang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1618.html.]

Họ nói chuyện, chia sẻ quan điểm, càng lúc càng cảm thấy hợp ý. Từ Thịnh vốn có chút kiêu ngạo của kẻ học rộng, thích tự do như Lý Bạch, không ưa ràng buộc bởi quan trường. Còn Thấm Nghiên, dù mang thân phận nữ tử trong mắt người ngoài, lại có tư duy sắc bén, kiến thức sâu rộng, khiến gã vừa ngạc nhiên vừa cảm mến.

Từ Thịnh hỏi nhỏ, giọng lạc đi: "Ngươi phát hiện ra ta là họa sĩ từ khi nào?"

Thấm Nghiên suy nghĩ rồi trả lời: "Khoảng một tháng trước. Lúc đó ta bất ngờ lắm. Nhưng thành thật mà nói, ta còn thấy vui."

"Vì sao lại vui?"

"Bởi vì ban đầu ta định tự sát mà không nói với ai thân phận thật. Nhưng giờ thì khác, ta có thể nói ra điều này trước khi chết. Từ huynh, ta tin huynh sẽ giữ bí mật giúp ta."

Từ Thịnh lặng lẽ nhìn Thấm Nghiên, giọng khàn đặc: "Tại sao phải nói với ta? Nếu ngươi không nói, có lẽ ta còn bớt đau khổ hơn."

Thấm Nghiên mỉm cười: "Đeo mặt nạ quá lâu rồi, cũng cần một lúc để tháo ra. Trước mặt huynh, ít nhất ta có thể làm chính mình, dù chỉ trong giây lát."

Gã họa sĩ trầm mặc, nhớ lại ngũ quan sắc sảo của Thấm Nghiên – so với các nữ tử khác có phần mạnh mẽ hơn. Thì ra là vì thế.

"Ngươi nói cho ta biết, tên thật của ngươi đi."

Thấm Nghiên ngẩn ra, rồi đáp khẽ: "Thấm Ngôn."

"A Nghiên?"

"Không, là Ngôn. Ngôn trong 'ngôn từ', lời từ trái tim. Thư là bức tranh của tâm hồn. Từ góc độ này mà nói, chúng ta sinh ra đã là tri kỷ, phải không?"

Từ Thịnh khẽ gọi: "Thấm Ngôn..." Nghe cái tên, lòng gã thắt lại.

Là A Nghiên, cũng là A Ngôn.

Thấm Ngôn nở nụ cười hiền: "Ta thật sự rất vui. Trước khi chết, vẫn có người nhớ đến tên thật của ta."

Cậu dừng một nhịp rồi nói tiếp: "Theo kế hoạch, đêm nay ta sẽ tự thiêu. Có thể sẽ chẳng còn lại thi thể. Nhưng nếu chẳng may còn sót lại chút gì... Có thể phiền Từ huynh nhặt giúp một mảnh vải quần áo, chôn cất coi như tro cốt."

Từ Thịnh không đáp, chỉ im lặng hồi lâu, gương mặt như đang vật lộn với nỗi đau.

Thấm Ngôn khẽ cười: "Là ta quá tham lam. Đã chọn con đường chết, lại còn mong có người nhớ đến mình. Có lẽ, như thế không giống một người quyết tâm chết, đúng không?"

Nói rồi cậu quay người, chuẩn bị rời đi.

Nhưng khi cậu vừa xoay lưng, phía sau vang lên tiếng gọi khe khẽ nhưng đầy kiên quyết:

"Chờ đã..."

Loading...