Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1616

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:22:07
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấm Ngôn cảm thấy mọi chuyện đang trở nên ngày càng thú vị. Cậu không còn buồn ngủ nữa, liền lấy điện thoại ra, lên Baidu tìm hiểu sơ qua về họa sĩ Từ Thịnh.

Thông tin về Từ Thịnh không nhiều, dù sao ông ta cũng chỉ là một nhân vật mờ nhạt trong dòng chảy lịch sử. Xuất thân nghèo khó, làm họa sĩ phục vụ dưới trướng Thành Hầu Vương.

Điều khiến Thấm Ngôn bất ngờ là kết cục của Từ Thịnh lại giống hệt như Mao Diên Thọ – một họa sĩ nổi tiếng trong lịch sử – khi cả hai đều bị xử phạt nặng nề chỉ vì vẽ không đúng ý vua. Trong trường hợp của Từ Thịnh, sử sách ghi rằng ông ta đã vẽ xấu một cô gái rất đẹp. Khi Thành Hầu Vương phát hiện ra, nổi giận đùng đùng, liền ra lệnh xử tử. Tuy nhiên, Từ Thịnh không đợi đến lúc bị hành hình, mà đã tự kết liễu đời mình.

Ghi chép cổ viết: "Biết không còn đường thoát, không muốn chịu hình phạt đau đớn nên đ.â.m đầu vào cột mà chết." Thế nhưng Thành Hầu Vương vẫn chưa nguôi cơn giận, ông ta ra lệnh đánh vào t.h.i t.h.ể của Từ Thịnh rồi ném xác ra bãi tha ma. Đối với người thời xưa, việc không được "nhập thổ vi an", không được c.h.ế.t toàn thây, là một hình phạt vô cùng nặng nề.

Một số học giả đời sau cho rằng nguyên nhân thật sự cái c.h.ế.t của Từ Thịnh giống với Mao Diên Thọ, chỉ khác ở cách thức xử lý.

Thấm Ngôn không khỏi hoài nghi. Dù cậu từng học lịch sử, cũng biết rõ một điều: lịch sử luôn được ghi chép bởi kẻ chiến thắng. Những điều mà hậu thế đọc được chưa chắc là sự thật. Người thua cuộc, hoặc những kẻ không có lợi ích gì về sau, thường không có tiếng nói trong lịch sử.

Huống hồ, trong giấc mơ đêm qua, cậu dường như thấy được mối quan hệ thân thiết giữa Từ Thịnh và cô gái tên Thấm Nghiên. Nếu quả thật như vậy, thì chắc chắn Từ Thịnh không phải vì tiền mà vẽ xấu cô gái ấy.

"Nhưng nếu không vì tiền, thì là vì cái gì?" – Thấm Ngôn vừa sờ cằm vừa suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng, cậu quyết định: ngày mai nhất định phải quay lại viện bảo tàng một lần nữa.

Cậu luôn quan tâm đến lịch sử, nhưng lần này cảm giác lại khác. Như thể có một thứ gì đó trong viện bảo tàng đang âm thầm gọi tên cậu. Nếu không đi, cậu biết chắc bản thân sẽ hối hận.

Hôm sau, Thấm Ngôn đến khá sớm. Trong viện bảo tàng lúc này vẫn còn vắng người. Cậu lại đứng trước bức tranh mà mình đã thấy hôm trước – bức vẽ cô gái tên Thấm Nghiên.

Lần này, có một cô gái khác đang đứng trước bức tranh. Cô mặc váy dài, đeo khẩu trang đen, ăn mặc rất giản dị. Nhưng đôi mắt cô – dù chỉ để lộ một phần – vẫn toát lên vẻ đẹp cuốn hút không thể giấu được.

Cô gái chăm chú nhìn bức tranh. Thấm Ngôn nhìn cô một lúc lâu, cảm thấy có điều gì đó rất quen. Cậu lục lọi trí nhớ, nghĩ mãi mới nhận ra: đây chẳng phải là Kỷ Hòa sao?

"Sao cô ấy lại ở đây?" – Thấm Ngôn thầm nghĩ. Dù không quan tâm đến huyền học lắm, nhưng điều đó không có nghĩa cậu không cảm thấy hào hứng khi gặp được người nổi tiếng như Kỷ Hòa. Cô ấy không chỉ nổi tiếng mà còn rất đẹp nữa!

Cậu còn đang phân vân có nên tìm giấy bút để xin chữ ký thì Kỷ Hòa bỗng quay lại, ánh mắt hai người chạm nhau.

Kỷ Hòa lập tức hiểu rõ ý đồ của chàng trai. Cô đưa ngón tay lên môi, ra hiệu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1616.html.]

"Suỵt."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Hóa ra cô đến đây không phải để du lịch. Mà là để quan sát những hiện vật đang được trưng bày xem có còn âm khí sót lại hay không. Bởi những món đồ chôn sâu dưới đất hàng ngàn năm, cùng với những công nhân không may qua đời trong lúc khai quật, rất dễ nhiễm tà khí. Dù Cục Điều tra các hiện tượng siêu nhiên Quốc gia đã từng kiểm tra, Kỷ Hòa vẫn muốn đích thân đến xác minh.

Cô đã cố gắng ăn mặc kín đáo, lặng lẽ, không ngờ vẫn bị nhận ra. Nhưng cũng không sao. Lúc nhìn chàng trai trẻ trước mặt, khóe môi cô khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười đầy hứng thú.

Cô chỉ vào bức tranh trước mặt: "Cậu có thấy người trong bức tranh này rất giống cậu không?"

Thấm Ngôn đáp:

"Rất giống. Thành thật mà nói, tôi đã nghe không dưới năm người nói như vậy rồi."

Kỷ Hòa khẽ nghiêng đầu, giọng điệu có phần tinh quái: "Vậy cậu thử đoán xem, tại sao lại giống nhau đến thế?"

Thấm Ngôn hơi do dự. Nếu người khác hỏi, có lẽ cậu sẽ chỉ xem như một câu đùa. Nhưng người đang hỏi lại là Kỷ Hòa – một trong những chuyên gia nổi tiếng về lĩnh vực huyền học.

Chẳng lẽ… Thấm Nghiên thực sự là kiếp trước của cậu sao?

Cậu cười gượng, gãi đầu nói:

"Ờm... chắc là... trùng hợp thôi nhỉ?"

"Không phải trùng hợp đâu." – Kỷ Hòa nhẹ nhàng đáp – "Người trong bức tranh đó chính là kiếp trước của cậu. Từ một khía cạnh nào đó, hai người sẽ có mối liên kết vô hình, một sự hấp dẫn đặc biệt. Dù có đi đâu, cậu cũng sẽ gặp được nó. Nếu không phải ở viện bảo tàng này, thì sẽ là ở một nơi khác."

Thấm Ngôn sững người:

"Vậy… kiếp trước của tôi là… một cô gái à?"

Cậu nhìn lại bức tranh, nhìn lại gương mặt dịu dàng kia. Chuyện này quá bất ngờ, vượt xa sức tưởng tượng của cậu.

"Đổi cả giới tính rồi…" – Cậu thì thầm – "Tôi nghĩ mình không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của bản thân ở kiếp trước nữa rồi."

Loading...