Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1615

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:19:55
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù viện bảo tàng không cho chụp ảnh tùy tiện, thế nhưng đám bạn học của Thấm Ngôn vẫn nhanh chóng tìm ra bức tranh đó trên mạng. Một người trong nhóm không giấu nổi sự phấn khích, gửi ngay ảnh cho cậu kèm lời nhắn:

"Cậu nhìn đi, có phải là giống lắm không! Nhóm tớ có sáu người mà ai cũng bảo giống cậu như hai giọt nước đấy!"

Thấm Ngôn gõ lại: "Tớ biết rồi, tớ cũng vừa từ viện bảo tàng về đây."

"Hi hi~ Vậy tức là cậu cũng thấy giống đúng không~" – bạn học kia gửi kèm một tấm meme ôm bụng cười nghiêng ngả, rồi tiếp tục trêu chọc:

"Thấm Ngôn à, cậu phải cẩn thận đấy nhé! Lỡ đâu đây là kiếp trước của cậu thì sao? Hoặc là cậu xuyên không rồi? Mấy tiểu thuyết bây giờ viết toàn kiểu thế mà!"

Thấm Ngôn chỉ biết thở dài, đáp lại ngắn gọn: "Đó là tiểu thuyết thôi mà."

Miệng thì nói thế, nhưng đến đêm, Thấm Ngôn lại nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ—và cũng rất sống động.

Trong giấc mơ ấy, cậu nhìn thấy một chàng trai vận y phục trắng đứng đối diện mình. Khuôn mặt người đó thoáng chút u sầu, đôi mắt trầm lặng nhìn cậu rất lâu. Rồi anh ta khẽ giơ tay lên, chạm nhẹ vào tóc cậu, giọng nói thì thầm vang lên trong không gian mơ hồ:

"A Ngôn..."

Thấm Ngôn thoáng giật mình. Người kia đang gọi mình sao?

Cái tên ấy khiến cậu sững người, nhưng rồi ánh mắt cậu vô thức lướt xuống bộ quần áo cổ trang mà người đó đang mặc. Lúc này, một ý nghĩ vụt qua trong đầu: có khi nào người kia không phải đang gọi "A Ngôn", mà là "A Nghiên"?

Thấm Ngôn nhớ ngay đến cái tên được khắc trên bức tranh cậu thấy ở viện bảo tàng ban sáng—Thấm Nghiên. Một cô gái có gương mặt hao hao giống cậu, đến mức cả đám bạn cũng phải thốt lên kinh ngạc.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Đúng là kiểu "ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy" rồi.

Ban sáng còn cảm thấy mình và Thấm Nghiên giống nhau, đến tối đã mơ thấy mình biến thành cô ấy. Nếu vậy, người trước mặt đây là ai? Chẳng lẽ... cô gái Thấm Nghiên ấy, tuy bị Thành Hầu Vương ép vào cung, nhưng trong lòng lại đã có người thương?

Cảm giác lúc đó như thể Thấm Ngôn đang sống trong một bộ phim cổ trang thật sự. Cảnh vật, cảm xúc, ánh sáng đều chân thật đến mức khiến cậu không muốn tỉnh giấc chút nào.

Trong mơ, cảnh vật dần thay đổi. Thấm Ngôn thấy mình đang ngồi trong một thư phòng chật hẹp, bên cạnh vẫn là chàng trai áo trắng ấy. Anh ta nghiêng đầu sang, ánh mắt đầy tò mò, hỏi nhỏ:

"Ngươi đang đọc sách gì thế?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1615.html.]

Rồi anh lại mỉm cười dịu dàng, ánh mắt chăm chú:

"Vốn dĩ nữ nhi biết chữ đã là hiếm, mà còn đọc được sách như ngươi thì càng hiếm hơn nữa."

Giọng nói ấy không hề có ý khinh thường, ngược lại, là sự trân trọng xen lẫn thương cảm.

"Ta rất lấy làm lạ," – chàng trai tiếp lời – "vào thời đại này, có rất nhiều gia đình không cho nữ nhi học chữ. Nhất là trong hoàn cảnh như hiện tại..."

Dù không nói rõ, nhưng Thấm Ngôn hiểu. Cái “hoàn cảnh” mà anh ta vừa lược bỏ chính là sự thống trị tàn bạo của Thành Hầu Vương. Cả triều đại ấy, phụ nữ không có quyền lựa chọn, thậm chí đến sinh mạng cũng không được tự quyết.

"Cho nên," – anh ta nghiêng đầu, giọng trở nên trầm lặng – "tại sao gia đình ngươi lại lựa chọn cho ngươi đi học?"

Chưa kịp trả lời, cảnh tượng lại chuyển sang một khung cảnh khác.

Lần này, chàng trai áo trắng đang ngồi một mình trong phòng, tay cầm bút vẽ. Ánh nắng rọi qua ô cửa sổ, tạo nên những vệt sáng vàng nhạt loang lổ trên nền đất. Tấm lưng anh ta quay về phía Thấm Ngôn, bút lướt trên mặt giấy nhẹ nhàng như gió thoảng. Trong khoảnh khắc ấy, giọng nói anh vang lên, mang theo sự day dứt và tiếc nuối:

"Liệu sau này ta có hối hận không? Ta không biết. Nhưng giờ phút này, ta cảm thấy nó đáng. Như vậy là đủ rồi."

"Thế gian này vốn cô liêu. Đời này có một người tri kỷ để an ủi nửa kiếp người, với họ Từ này mà nói... đã là quá đủ rồi."

Rồi anh dừng lại, bàn tay cầm bút hơi khựng lại trong ánh nắng. Giọng nói dường như chìm vào trong gió:

"Nếu như có thể gặp được ngươi sớm hơn một chút thì tốt biết bao. Không thể sống cùng, nhưng có thể c.h.ế.t cùng… chẳng phải cũng là một loại viên mãn đó sao?"

Thấm Ngôn tỉnh giấc. Trái tim vẫn còn đập mạnh, như thể mình vừa được sống trong một chương hồi kịch liêu trai vừa bi thương vừa mỹ lệ.

Chàng trai họ Từ đó… không phải chính là họa sư Từ Thịnh sống dưới thời Thành Hầu Vương sao?

Còn cô gái trong tranh… chính là Thấm Nghiên.

Nếu đúng là hai người họ có tình cảm với nhau thật—vậy tại sao Từ Thịnh lại vẽ Thấm Nghiên xấu đến vậy? Thậm chí khiến cô bị đưa xuống làm tỳ nữ, sống cuộc đời bị rẻ rúng và đầy khổ sở?

Thấm Ngôn nghĩ, nếu như mình là Từ Thịnh, biết rõ không thể thay đổi số phận, chẳng lẽ không nên vẽ cô gái mình yêu đẹp hơn một chút sao? Để ít nhất cô ấy còn có thể trở thành phi tần, có thân phận, có chút quyền lực trong hậu cung. Như vậy, dù bị chôn theo vua cũng còn có danh phận, đỡ phải chịu sự hành hạ tủi nhục suốt những tháng năm còn sống.

Loading...