Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1600

Cập nhật lúc: 2025-04-22 02:49:42
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Yến Lâm bật cười:

"Nhưng chuyện này cũng có lợi mà, đúng không? Cô sẽ có thêm thông tin về Huyết Đao."

Kỷ Hòa khẽ gật đầu, đáp gọn:

"Đúng vậy."

Cô nửa đùa nửa thật:

"Huyết Đao lợi hại như vậy, biết đâu một ngày nào đó tôi bỏ mạng. Đến lúc đó, Cục Điều tra các hiện tượng siêu nhiên có thể đến thu thập xác của tôi không?"

Yến Lâm mỉm cười, lắc đầu:

"Cô Ký, cô lại nói đùa rồi. Những năm gần đây, Huyết Đao ngày càng lộng hành, cấp trên lúc nào cũng mong có người đủ khả năng đứng ra đối đầu. Biết đâu cô chính là người mà chúng tôi chờ đợi bấy lâu nay."

Kỷ Hòa cười nhẹ, không nói gì thêm.

Cô đưa tay vào túi, khẽ chạm vào chiếc khuy áo màu vàng mà mình đã nhặt được lần trước.

Một người phụ nữ lại mang theo khuy áo của đàn ông.

Điều đó chứng tỏ người đàn ông ấy có vị trí rất quan trọng trong lòng cô ta.

Sau một quãng đường dài, khi ánh hoàng hôn bắt đầu phủ xuống, ba người họ cuối cùng cũng đặt chân tới thôn Cam Tuyền.

Lần này, Điền Kỳ không còn dám đi trước nữa.

Cô rụt rè nép sau lưng Kỷ Hòa và Yến Lâm, chỉ ló ra nửa cái đầu:

"Đi thẳng con đường này là tới nhà của Lục Ương. Nhà bà Lưu ở ngay bên cạnh."

Kỷ Hòa gật đầu:

"Vậy đi thôi."

Những gì Điền Kỳ nói không hề khoa trương.

Quả thật nơi này có quá nhiều bù nhìn.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Mới đi được mấy bước mà đâu đâu cũng thấy bù nhìn đứng giữa ruộng lúa, gương mặt chúng được vẽ bằng những nét cười kỳ quái khiến ai nhìn cũng phải rợn gáy.

Có vài con quạ đậu trên vai bù nhìn, liên tục phát ra những tiếng kêu rít chói tai như thể đang giễu cợt con người.

Điền Kỳ rùng mình:

"Quạ ở đây không còn sợ bù nhìn nữa rồi."

Yến Lâm đi phía trước, lạnh nhạt đáp:

"Tất nhiên. Dù sao đồ giả vẫn là đồ giả. Quạ thông minh hơn ta tưởng."

Điền Kỳ thì thào như đang tự nói với mình:

"Quạ thì không sợ... nhưng tôi thì có. Tôi còn sợ hơn cả quạ. Cảm giác như mấy con bù nhìn này... chúng đang nhìn mình ấy."

Lời còn chưa dứt, cô đột ngột hét lên một tiếng chói tai như muốn xuyên thủng màng nhĩ của hai người kia.

Yến Lâm giật mình quay lại:

"Có chuyện gì vậy?"

Điền Kỳ tái mặt, tay run run chỉ về phía sau lưng hai người họ:

"Tôi vừa... tôi vừa thấy một bù nhìn... nó cử động!"

"Cử động?"

Kỷ Hòa và Yến Lâm nhìn nhau, ánh mắt nghiêm túc hẳn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1600.html.]

Yến Lâm hỏi:

"Là cái nào?"

"Ngay trong bụi cỏ sau lưng cô!"

Điền Kỳ vừa nói vừa run rẩy đưa tay che tai, cúi đầu co rúm người lại.

Yến Lâm không chần chừ. Cô rút ra một lá bùa từ trong túi, bước từng bước cẩn trọng tiến tới.

Đôi giày cao gót giẫm lên mặt ruộng mềm nhão, phát ra những tiếng "cọt kẹt" khe khẽ.

Trước mắt cô là một bóng người, đang ngồi xổm quay lưng lại. Trên người phủ đầy rơm rạ, dáng vẻ bất động.

Từ xa nhìn lại, đúng là trông chẳng khác gì một con bù nhìn sống dậy.

Yến Lâm hơi nhíu mày, chăm chú nhìn bóng lưng đó vài giây rồi nghiêm giọng:

"Mi là thứ gì? Quay lại ngay!"

Cùng lúc, cô âm thầm siết chặt lá bùa trong tay, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Bóng người kia nghe thấy tiếng liền lảo đảo đứng lên.

Điền Kỳ hét lớn hơn nữa:

"A a a! Nó đứng dậy rồi! Bù nhìn đứng dậy rồi!"

Đám rơm trên người rơi xuống lả tả. Một giọng nói già nua vang lên, có phần khó chịu:

"Các cô... có việc gì mà ồn ào vậy?"

Giọng nói quen đến lạ.

Điền Kỳ hé mắt qua kẽ tay, rồi sững người khi nhận ra người trước mặt:

"Bà Lưu?!"

Quả thật là bà Lưu.

Bà đội mũ, khoác một chiếc áo dính đầy rơm rạ, thêm vào đó là làn sương mù dày đặc khiến tầm nhìn bị hạn chế, nên từ xa nhìn lại mới tưởng là một con bù nhìn biết đi.

Chỉ là một phen hú vía.

Điền Kỳ mặt đỏ ửng, xấu hổ gãi gãi tay:

"À... cháu xin lỗi, tại cháu sợ quá nên tưởng nhầm."

Yến Lâm cười nhẹ:

"Không sao đâu."

Chỉ riêng Kỷ Hòa là vẫn đứng im lặng, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng bà Lưu, không nói một lời.

Bà Lưu nhận ra Điền Kỳ, giọng hơi ngạc nhiên:

"Cháu gái? Là cháu thật sao? Sao lại quay về đây?"

Điền Kỳ thoáng lúng túng, chưa kịp nghĩ ra lý do thì Kỷ Hòa đã bước lên trước, thẳng thắn nói:

"Chúng tôi tới tìm Lục Ương và Trì Dật. Chúng tôi tin rằng họ không tự ý rời đi... mà là đã mất tích."

Điền Kỳ mở to mắt, giật mình thầm nghĩ:

Chuyện này có thể nói thẳng thế sao? Người trong làng này trông đâu có bình thường, nói không khéo là cả bọn bị bắt trói lại bây giờ.

Sắc mặt bà Lưu lập tức thay đổi, trở nên cứng ngắc.

Bà ta chậm rãi lên tiếng:

"Mất tích ư? Người trong thôn chúng tôi sống cạnh nhau bao năm nay, ai cũng biết mặt biết tên cả. Không thể nào có chuyện mất tích được."

Loading...