Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1598

Cập nhật lúc: 2025-04-22 02:36:52
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong cơn hoảng loạn, Điền Kỳ vội vã đi tìm bà Lưu.

Bà Lưu đang ngồi hong nắng ở đầu hiên, thấy cô thì thở dài, giọng khàn khàn:

"Thằng bé đó đi từ sáng sớm rồi."

"Đi rồi ạ? Anh ấy đi đâu vậy?" – Điền Kỳ luống cuống hỏi.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Bà Lưu chống gậy đứng dậy, ánh mắt mờ đục chậm rãi dõi về phía chân trời, giọng vẫn đều đều như đang kể lại một chuyện rất bình thường:

"Nó nói phải về... Tôi cũng lấy làm lạ, nên có hỏi sao không đợi cháu đi cùng. Nó chỉ bảo nhà có việc gấp, phải về trước."

Làn da của bà Lưu khô ráp, nhăn nheo, dường như mỗi nếp nhăn đều khắc ghi thời gian. Trong khoảnh khắc, Điền Kỳ bất giác cảm thấy bà ta giống như một loài sinh vật kỳ lạ đang thay da – vừa quái dị, vừa khiến người ta rợn người.

Cô không dám hỏi thêm, chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra khỏi túi áo.

Cả buổi sáng, cô bận rộn đi tìm Trì Dật, đến nỗi chẳng kịp xem điện thoại. Giờ vừa mở máy, một tin nhắn mới hiện lên từ anh:

"Xin lỗi, Điền Kỳ. Chuyện này lẽ ra anh nên nói sớm hơn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cứ do dự đến tận bây giờ.

Anh nghĩ, chúng ta không hợp. Càng ở bên nhau, anh càng cảm nhận rõ điều đó.

Nếu đã vậy, thà đau một lần còn hơn dày vò nhau mãi. Mình chia tay đi.

Anh không biết phải đối mặt với em thế nào, nên đã rời đi trước rồi.

Đã chia tay thì phải dứt khoát. Đây là tin nhắn cuối cùng anh gửi cho em. Sau này anh sẽ chặn em. Đừng tìm anh nữa."

Điền Kỳ sững sờ:

"...Cái gì cơ?"

Sáng sớm mà đã chơi chiêu lớn vậy sao?

Cô vội vàng gọi lại. Quả nhiên – Trì Dật đã chặn số của cô.

Tên cặn bã! Đồ tồi!

Điền Kỳ c.h.ế.t sững như bị sét đánh ngang tai. Cô siết chặt điện thoại trong tay, ngồi lặng người một lúc.

Cảm giác buồn bã vẫn có, nhưng điều khiến cô thấy bất an hơn là... nghi ngờ.

Chia tay đột ngột như vậy, rõ ràng không giống Trì Dật chút nào. Trước đó không hề có dấu hiệu gì. Tính anh ấy không phải kiểu người rút lui âm thầm như vậy.

Trì Dật... thật sự đã rời đi, hay là... đã xảy ra chuyện?

Ý nghĩ đó vừa nảy ra đã khiến Điền Kỳ lạnh sống lưng. Cô bắt đầu thấy sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1598.html.]

Ở nơi xa lạ này, không người quen, tín hiệu kém, cô cảm giác càng ở lâu càng dễ gặp nguy hiểm. Cô cần tìm Lục Ương để bàn bạc.

Thế nhưng, tin xấu lại tiếp tục ập đến.

"Lục Ương không có ở đây."

Người vừa trả lời là bà nội của Lục Ương – một cụ bà lớn tuổi nhưng vóc dáng vẫn rắn rỏi. Dù đã ngoài bảy mươi, tóc bà vẫn còn một nửa đen bóng. Dáng vẻ đầy sinh lực, đúng là khí chất của người làm trưởng thôn.

Nhưng bà Lục hôm nay lại có vẻ ủ rũ khác thường, mí mắt sụp xuống như không còn hứng thú với bất cứ điều gì. Giọng bà lạnh lùng:

"Nó sang làng bên giúp thu hoạch lúa mi rồi. Phải mấy ngày nữa mới về."

Điền Kỳ khẽ run: "Vậy… vậy ạ? Nhưng... trước khi đi, cậu ấy nói với cháu rằng chỉ cần cúng bái tổ tiên xong là sẽ rời đi ngay mà..."

Bà Lục không đáp, chỉ liếc cô một cái lạnh tanh rồi nói:

"Cháu gái à, nếu không có ai đi cùng, bạn trai cũng về rồi, hay cháu cũng về trước đi?"

Dù miệng nói là “nếu không”, nhưng ánh mắt sắc lạnh và cương quyết của bà Lục khiến Điền Kỳ hiểu – nếu cô không gật đầu, bà ta cũng sẽ tìm cách đuổi cô đi.

Tim cô đập loạn. Cảm giác bất an càng lúc càng lớn. Rõ ràng bà Lục đang nói dối. Lục Ương sẽ không bao giờ tự ý rời đi mà không nhắn gì cho cô cả.

Không lẽ... cả Trì Dật lẫn Lục Ương đều đã gặp chuyện rồi?

Nhưng chỉ với sức của một mình cô, chắc chắn không thể đối đầu với những người ở đây. Phải rời khỏi nơi này – càng sớm càng tốt.

Điền Kỳ cố giấu sự căng thẳng, nặn ra một nụ cười gượng:

"Dạ... vâng, nếu vậy cháu cũng về luôn ạ. Cảm ơn bà đã giúp đỡ mấy ngày qua."

Bà Lục gật đầu rất nhanh, miệng vẫn giữ nụ cười lịch sự, nhưng lời nói thì lạnh buốt:

"Tốt. Làng này không thích người ngoài. Tiểu Ương không hiểu chuyện, sau này cháu đừng tự tiện đến nữa nhé."

Điền Kỳ lạnh sống lưng. “Tự tiện đến”? Sau này có cho vàng cô cũng không dám quay lại.

Cô không dám nấn ná thêm, nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời khỏi làng.

Khi đến, còn có Lục Ương đi cùng. Còn lúc rời đi, chỉ còn mình cô, lòng đầy lo lắng và bất an. Cô cứ đi mãi theo con đường nhỏ giữa núi, rồi bất giác dừng lại.

Lạc rồi...?

Điền Kỳ hoang mang nhìn quanh. Cô chắc chắn rằng mình đã rẽ vào con đường này rồi – ít nhất là hai lần.

Cô đặt vali xuống, cố hít thở thật sâu. Không biết từ lúc nào, sương mù đã bắt đầu dày đặc. Từng lớp sương trắng như sữa đặc lặng lẽ bao trùm con đường.

Càng đi, sương càng dày. Mỗi bước chân như xuyên qua tầng mây, vừa lạnh lẽo, vừa ngột ngạt.

Nếu chỉ nghe kể thì cảnh tượng này có vẻ nên thơ. Nhưng khi thực sự đứng giữa màn sương ấy – cảm giác duy nhất trong lòng Điền Kỳ là kinh hoàng.

Loading...