La Quân bỗng nhớ lại tuổi thơ của mình.
Khi còn bé, mỗi lần anh không chịu ăn cơm, bố anh cũng thường làm như bây giờ – ngồi đối diện và nhìn chằm chằm anh không nói một lời. Cảnh tượng ấy từng khiến anh cảm thấy áp lực đến mức không chịu nổi.
Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao, bây giờ anh lại càng không thể chịu đựng nổi cảm giác ấy nữa.
Anh khẽ nói, như để thanh minh:
"Thật xin lỗi bố… nhưng con mệt quá rồi."
La Quân trầm mặc, đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình. Anh cảm thấy nghẹt thở. Nhưng đúng lúc ấy, ông cụ đối diện đột nhiên run rẩy, giơ tay về phía anh, miệng lẩm bẩm mấy tiếng rời rạc:
"Độc... có độc..."
Lúc đầu, La Quân không hiểu ông đang nói gì. Nhưng rồi anh nhanh chóng nhận ra – chắc chắn ông cụ lại lên cơn bệnh nữa rồi!
Ông lại bắt đầu hoang tưởng rằng có người đang muốn hãm hại mình.
Chính khoảnh khắc đó, lòng La Quân dần trở nên cứng rắn. Anh biết rất rõ – ông sẽ không bao giờ khá lên nữa. Bệnh tình của ông chỉ có thể ngày càng trầm trọng, mãi mãi trở thành gánh nặng cho con cái.
Tuổi tác của ông cụ đã cao, lại mắc chứng suy giảm trí nhớ và hoang tưởng. Với ông, có lẽ bệnh tật không quá đau khổ, nhưng với những người thân bên cạnh, nó là một sự giày vò khôn cùng. Nếu ông còn sống, cuộc sống của họ coi như chấm dứt.
Họ... cũng chỉ muốn sống một cuộc đời dễ thở hơn.
Lần này, La Quân không còn nổi nóng hay trách mắng nữa. Anh bình tĩnh nói:
"Bố, con đã nói với bố rất nhiều lần rồi, không có ai muốn hại bố cả. Cơm này không có độc. Con ăn cho bố xem."
Nói rồi, anh gắp một miếng cơm từ chén của ông cụ và cho vào miệng.
"Ông già, nhìn đi, con đã ăn rồi. Không có chuyện gì cả. Bố yên tâm mà ăn đi. Con còn phải đi làm, đi trước đây. Đúng rồi, ăn xong thì nhớ uống hết thuốc trên bàn, nghe chưa?"
Ánh mắt anh lướt qua mặt bàn – nơi đó bày la liệt những lọ thuốc, viên lớn viên nhỏ. La Quân nuốt nước bọt một cách khó khăn.
"Phải uống hết đấy, nhất định phải uống hết. Rõ chưa?"
Ông cụ nhìn anh, ngơ ngác gật đầu như một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Yết hầu La Quân nghẹn lại. Anh không dám nhìn bố mình nữa, chỉ im lặng đứng dậy rồi rời đi. Anh biết, sau khi anh đi, bố sẽ nghe lời. Nhưng... bố ơi...
Anh thực sự hết cách rồi. Thật xin lỗi.
La Quân cúi đầu, thấp giọng:
"Là chúng con đã bắt tay nhau hại c.h.ế.t bố. Bố không cam lòng rời đi, cũng là điều dễ hiểu. Con và vợ sợ bố c.h.ế.t oan nên mãi không chịu đi đầu thai, quay lại tìm con báo thù. Chúng con còn hỏi đại sư xem phải làm gì."
"Ông ấy bảo rằng, nếu trong bảy ngày đầu sau khi người mất mà hồn vẫn có thể về nhà, thì chỉ cần dán bức tranh Thần Chung Quý trước cửa, thêm một lá bùa trấn yểm, thì dù oán khí có lớn đến đâu, vong hồn cũng không thể vào nhà."
La Quân nói xong, ánh mắt đầy thấp thỏm nhìn về phía ông cụ đang ngồi cạnh Ký Hòa. Ông cụ lúc này cả người xanh xám, đứng đờ ra, ánh mắt trống rỗng như không hiểu được những gì anh vừa nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1564.html.]
La Quân bật khóc:
"Bố… con xin lỗi. Nhưng thật sự là chúng con hết cách rồi. Ai cũng muốn sống mà… Con mong bố đừng trách con…"
Ký Hòa khẽ cười lạnh:
"Ha…"
"Ông cụ có trách anh hay không, tôi không biết. Nhưng có một chuyện tôi chắc chắn."
"Buổi sáng cuối cùng, khi ông ấy đưa tay về phía anh, ông ấy không phải vì sợ trong bát cơm của mình có độc. Ông ấy cảm thấy có người hại anh. Ông không muốn cứu bản thân mà là muốn cứu con trai mình."
"Dù đầu óc không còn minh mẫn, nhưng trong tiềm thức, ông vẫn xem anh là người thân. Không biết, sau khi nghe những lời này, anh có thấy hối hận không?"
Sở Dực – người vẫn đứng im lặng từ đầu – lúc này mới lên tiếng, gọi điện cho đồng nghiệp:
"Lên đây bắt người."
Hai vợ chồng La Quân không ngờ, cảnh sát đã chờ sẵn dưới lầu căn hộ. Gương mặt của họ tái mét, u ám như đất.
Họ từng nghĩ sẽ quỳ xuống cầu xin Ký Hòa bỏ qua, thương tình mà không báo cảnh sát.
Ký Hòa chỉ thở dài, nhìn về phía ông cụ:
"Ông à, con của ông rồi sẽ nhận được trừng phạt xứng đáng. Ông yên tâm mà đi."
La Quân lảo đảo bước về phía trước vài bước, khóc lớn:
"Bố! Tha lỗi cho con... Bố ơi, con thành thật xin lỗi..."
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Những lời này, nếu được nói ra khi ông còn sống thì có lẽ còn có ý nghĩa. Bây giờ, ông đã c.h.ế.t rồi – có khóc, có tiếc thương, cũng chỉ là giả tạo. Vài giọt nước mắt lúc này còn có tác dụng gì nữa?
Đồng nghiệp của Sở Dực nhanh chóng có mặt. Dẫn đầu là một nữ cảnh sát xinh đẹp, tóc cột cao, vẻ ngoài vừa gọn gàng vừa chững chạc.
Cô bước lại gần Sở Dực, hạ giọng:
"Này, sao dưới nhà anh lại có người phụ nữ trông đáng sợ vậy?"
Sở Dực ngạc nhiên: "Gì cơ?"
"Thật đấy! Khi bọn tôi tới, thấy cô ta mặc váy trắng, đứng đó lắc lư không ngừng, miệng cứ lẩm bẩm cái gì mà… ‘Trở về đi… trở về…’"
Sở Dực chợt hiểu ra, khẽ nói:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Đừng sợ. Cô ấy sống ở tầng sáu của toà nhà này. Vất vả lắm mới sinh được đứa con trai, ai ngờ thằng bé mất sớm, cô ấy phát điên từ đó. Ngày nào cũng lẩm bẩm mấy câu ấy. Người trong khu ai cũng sợ."
Nữ cảnh sát nghe xong không nói thêm gì nữa. Trong ánh mắt cô, là sự xót xa dành cho một người phụ nữ đáng thương.