Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 155

Cập nhật lúc: 2025-02-23 16:10:59
Lượt xem: 12

Những lời an ủi ấy vốn xuất phát từ lòng tốt, nhưng vào giây phút này, chúng lại tựa như một con d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào tim Lý Thúy Hoa.

Bà sững người trong thoáng chốc, rồi bỗng nhiên ôm mặt òa khóc.

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Nỗi đau đớn và hối hận bóp nghẹt lấy bà.

Bà ta thật sự không xứng đáng làm mẹ của Dung Dung!

Kỷ Hòa đứng lặng, lạnh lùng quan sát cảnh tượng trước mắt. Không có một chút thương hại, chỉ cảm thấy tất cả thật bi thương.

"Tiểu Nguyệt, chúng ta đi thôi."

Tiểu Nguyệt Nha thoáng chần chừ, ánh mắt đầy lo lắng nhìn về phía Lý Thúy Hoa. Nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn đáp:

"Vâng."

Trước khi rời đi, Tiểu Nguyệt Nha vẫn quay đầu nhìn lại. Trong mắt cô bé là sự lo lắng và bối rối không thể che giấu.

Đều là những đứa trẻ hiền lành, nhưng lại phải chứng kiến quá nhiều điều tàn nhẫn trên đời.

Kỷ Hòa thở dài một hơi thật khẽ, như muốn kìm nén thứ cảm xúc đang dâng lên trong lòng.

Ngay trước cổng khu nhà, một nhóm ông bà lớn tuổi vẫn đang bàn tán rôm rả về chuyện của Dung Dung. Những chiếc quạt trên tay họ đập vào lòng bàn tay phát ra tiếng bốp bốp, mỗi nhịp vỗ lại càng thêm phần kích động.

Lời bàn tán mỗi lúc một khó nghe hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/155.html.]

"Ôi dào, nhìn ngoan ngoãn thế thôi, chứ thật ra... chậc chậc, con bé đó ghê gớm lắm. Tôi thấy tận mắt mấy lần rồi, cứ đưa hết người đàn ông này đến người đàn ông khác về nhà. Ban đầu tôi còn tưởng là bạn học, nhưng bây giờ xem ra… Đúng là thứ con gái không biết xấu hổ!"

"Còn nhỏ như vậy mà đã thế rồi, sau này sao mà lấy chồng cho nổi!"

Tiếng xì xào rì rầm không dứt.

Thế nhưng, khi họ nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nha đi tới, liền nhanh chóng đổi sắc mặt. Một số người còn kín đáo vỗ tay nhau ra hiệu.

Ngay lập tức, cả nhóm như thể có thần giao cách cảm, đồng loạt im bặt. Thay vào đó, những gương mặt già nua nở nụ cười hiền lành, vẫy tay chào hỏi một cách thân thiện.

"Cô Kỷ, đi thăm nhà thế nào rồi? Tiểu Nguyệt và Dung Dung đều là những đứa trẻ ngoan trong khu chúng tôi. Cô nhớ bao dung với bọn nhỏ nhiều hơn một chút nhé!"

"Đúng vậy, có chuyện gì cứ đến tìm chúng tôi."

Tiểu Nguyệt Nha nghe thấy, gương mặt lập tức căng cứng.

Những lời họ vừa nói khi nãy vẫn còn văng vẳng bên tai cô bé, chói tai đến mức khó chịu. Vậy mà bây giờ, họ có thể ngay lập tức quay ngoắt thái độ, ra vẻ hiền từ, giả vờ quan tâm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Không hiểu sao, nhìn những nụ cười này, Tiểu Nguyệt Nha chỉ cảm thấy ghê tởm.

Cô bé siết chặt nắm tay, cố gắng bước nhanh hơn để thoát khỏi nơi này.

Không biết bằng cách nào, cô bé đã đi qua được cánh cổng ấy – cánh cổng như một phiên tòa nơi người ta sẵn sàng phán xét kẻ khác mà chẳng cần biết sự thật ra sao.

Ra khỏi khu nhà, Tiểu Nguyệt Nha rốt cuộc cũng dừng bước. Cô bé vẫn còn thở gấp, nhưng đã dần lấy lại bình tĩnh.

Loading...