Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 154

Cập nhật lúc: 2025-02-23 16:10:33
Lượt xem: 20

Sự im lặng ấy chỉ khiến bà ta tức giận hơn. Những lời chửi rủa, những trận đòn roi nối tiếp nhau. Ngay cả khi Dung Dung tuyệt vọng đến mức tự kết liễu đời mình, bà ta cũng không hề đau lòng. Lúc trở về nhà máy, chứng kiến cảnh con gái m.á.u me đầy người, phản ứng đầu tiên của bà ta không phải là sợ hãi, cũng không phải là xót xa, mà là tức giận.

Bà ta mắng con bé, trách nó chỉ biết gây phiền phức.

Và chính vào khoảnh khắc ấy, ánh sáng cuối cùng trong mắt Dung Dung đã hoàn toàn tắt ngúm.

Cô bắt đầu tin rằng…

Sự tồn tại của mình trên cõi đời này chính là một cái tội.

Từ đầu đến cuối, Dung Dung chưa bao giờ oán hận mẹ mình. Cô hiểu bà ta cũng đã phải chịu tổn thương trong quá khứ.

Nhưng điều đó có thể biện minh cho sự tàn nhẫn này sao?

Kỷ Hòa nhìn thẳng vào Lý Thúy Hoa, đôi mắt như xuyên qua bầu không khí lạnh lẽo.

Bà ta lảo đảo lùi về sau, trong đầu vang lên một tiếng “ong” chói tai, như thể có hàng ngàn mũi kim đang đ.â.m vào não mình.

Kỷ niệm đau đớn bủa vây lấy bà ta, những hình ảnh về đứa con gái m.á.u me đầm đìa liên tục tái hiện. Cảnh tượng ấy như một vòng tuần hoàn vô tận, siết chặt lấy trái tim bà ta, bóp nghẹt từng hơi thở.

Bà ta ôm đầu, đau đớn kêu rên.

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Tiếng hét thảm thiết vang lên trong đêm tối.

Kỷ Hòa vẫn điềm tĩnh nhìn xuống, giọng nói lạnh buốt:

"Nhìn thấy chưa? Cảm giác bây giờ của bà... chỉ là một phần mười những gì Dung Dung đã trải qua thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/154.html.]

Cuối cùng, Lý Thúy Hoa quỵ xuống đất, nước mắt giàn giụa, tuyệt vọng gào lên:

"Xin cô... hãy cứu con gái tôi!"

Kỷ Hòa khựng lại, quay đầu nhìn người phụ nữ đang quỳ gục dưới chân mình. Một lúc sau, cô bình thản lên tiếng:

"Người có thể cứu con gái bà… chưa bao giờ là tôi cả."

Giọng nói của Kỷ Hòa vang lên lạnh lẽo, tựa như âm thanh của số phận cất lên giữa màn đêm tĩnh mịch.

Lý Thúy Hoa ngồi bệt xuống đất, hai tay vô lực buông thõng.

Người duy nhất có thể cứu Dung Dung… từ trước đến giờ vẫn luôn là bà.

Dung Dung từng mong đợi bà sẽ là chỗ dựa cuối cùng, là người sẽ kéo cô bé ra khỏi vực sâu tuyệt vọng. Thế nhưng, chính bà lại là kẻ đẩy con mình đến bước đường cùng.

Đứa con gái bà yêu thương nhất… người thân duy nhất còn lại trên cõi đời này.

Vậy mà chính bà lại làm tổn thương con bé đến mức không thể cứu vãn.

Lý Thúy Hoa siết chặt nắm tay, nhưng bàn tay lại run lên bần bật, toàn thân rơi vào trạng thái suy sụp hoàn toàn.

Tiểu Nguyệt Nha không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô bé đứng ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt, không hiểu vì sao dì Lý đột nhiên trở nên đau khổ như vậy.

Cô bé bước tới gần, nhẹ nhàng ôm lấy bà, giọng nói đầy sự quan tâm chân thành:

"Dì Lý, dì phải chăm sóc bản thân cho tốt nhé. Nếu không, Dung Dung nhất định sẽ lo lắng. Cậu ấy yêu thương dì nhất mà."

Loading...