Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 148
Cập nhật lúc: 2025-02-22 15:43:12
Lượt xem: 35
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, cô chậm rãi đóng cửa lại.
Nụ cười ấm áp trên môi cô biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng tột độ.
Tiểu Nguyệt Nha từ xa đi tới, trên tay cầm hai ly trà sữa, vui vẻ gọi:
"Chị Kỷ Hòa, xong rồi sao? Chuyện của Dung Dung giải quyết ổn thỏa chứ?"
Kỷ Hòa liếc nhìn cô ấy, giọng nói bình thản nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm ngầm:
"Không, mới chỉ là bắt đầu thôi."
Trên đường đến nhà Từ Dung Dung, điện thoại của Kỷ Hòa đột nhiên rung lên. Cô liếc nhìn màn hình, hiển thị hai dòng tin nhắn vừa gửi đến.
—— Là Đường Giai Giai.
"Đường Đường: Đại sư Kỷ Hòa, tôi đã dùng bùa quấn quanh sợi lắc tay rồi mang đi đốt như cô dặn. Anh ta sẽ không xuất hiện nữa đúng không?"
Kỷ Hòa cụp mắt, đầu ngón tay lướt nhanh trên màn hình, đáp lại một câu ngắn gọn:
"Kỷ Hòa: Sẽ không bao giờ xuất hiện được nữa."
…
Thành phố Lân.
Tiệm trang sức Hồng Thủy.
Một người đàn ông ăn mặc như thầy tu vén rèm bước vào tiệm, theo sau là một người phụ nữ trung niên với đôi mắt sưng đỏ, trông như vừa khóc rất nhiều.
Chủ tiệm nhanh chóng tiến lên đón tiếp.
Hình như vị thầy tu này vừa tham gia một lễ tế bái nào đó, trong tay ông ta vẫn còn cầm một chiếc mõ gỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/148.html.]
"Ông chủ Lưu, đây là chị Trương."
Người phụ nữ được gọi là chị Trương cầm trong tay một chiếc túi vải bố, ánh mắt lướt nhanh qua những quầy trưng bày, rồi khẽ hỏi:
"Đại sư, đây chính là nơi… mà ông nói sao?"
Những món trang sức với nhiều kiểu dáng khác nhau được bày biện ngay ngắn trong tủ kính.
Có cái trông đơn giản nhưng mang phong cách cổ xưa, có cái tinh xảo sang trọng, mang ý nghĩa riêng biệt.
Nhưng dù là món nào, tất cả đều toát ra một luồng hơi thở âm tà.
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Chị Trương siết chặt chiếc túi vải trong tay, ánh mắt lộ rõ vẻ băn khoăn.
Thầy tu kia liếc nhìn bà ta, thản nhiên nói:
"Chị Trương, bà cứ đưa món đồ đó cho ông chủ Lưu là được. Yên tâm đi, ông ta đã từng thực hiện minh hôn cho mấy chục người rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Nói rồi, ông ta nhẹ nhàng lần chuỗi phật châu trong tay, đôi mắt hí xoay tít một vòng, như đang đánh giá điều gì đó.
Nghe vậy, nét căng thẳng trên mặt chị Trương dần vơi đi. Bà ta đưa chiếc túi vải ra, nhưng ngay khi ông chủ Lưu định nhận lấy, bà ta lại không kìm được mà nắm chặt lại.
"Tôi… tôi không biết phải lấy thứ gì. Ngoài ngày sinh bát tự của con trai, tôi còn mang theo một số đồ vật thằng bé thích lúc còn sống… Nếu không dùng được thì có thể trả lại cho tôi không?"
"Đó là điều đương nhiên."
Ông chủ Lưu gật đầu, nhận lấy túi vải, rồi nói:
"Vui lòng đợi một chút."
Dứt lời, ông ta quay người bước vào một căn phòng nhỏ phía sau tiệm, để lại thầy tu và chị Trương đứng chờ trong cửa hàng.
Ánh mắt chị Trương vẫn dõi theo bóng lưng ông ta, dường như muốn nhìn xuyên qua cả cánh cửa để xem bên trong đang làm gì.
Thầy tu thì vẫn bình thản gõ mõ, miệng lẩm nhẩm đọc một bài kinh nào đó không rõ.