Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 146

Cập nhật lúc: 2025-02-22 15:36:53
Lượt xem: 28

Nói đến đây, Tiểu Nguyệt Nha chần chừ một chút, rồi bổ sung:

"Hoặc... nếu chị thích thì uống cả hai cũng được ạ! Chị không lấy tiền xem bói của em, còn đích thân đến tận đây, em thực sự không biết phải cảm ơn chị thế nào..."

Kỷ Hòa nhận lấy cốc trà sữa Tiểu Nguyệt Nha đưa, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, nhưng không vội uống mà chỉ đeo vào cổ tay.

"Đi xem bạn em trước đã."

"Vâng, được ạ! Bệnh viện bên này..."

Tiểu Nguyệt Nha đang định chỉ đường thì phát hiện Kỷ Hòa đã tự mình đi về đúng hướng đó.

Cô ấy còn chưa nói gì mà?

Tiểu Nguyệt Nha ôm ngực, có thể cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang đập nhanh hơn bình thường.

Cô ấy đã biết chị Kỷ Hòa rất giỏi, nhưng tận mắt chứng kiến thì mới thực sự cảm nhận được...

Hóa ra chị ấy còn đỉnh hơn mình tưởng tượng rất nhiều!

Bệnh viện.

Tiểu Nguyệt Nha dẫn Kỷ Hòa đến phòng bệnh của bạn mình.

Qua ô cửa sổ thủy tinh nhỏ trên cửa, có thể thấy rõ cô gái đang nằm trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.

Tựa như một cái xác không hồn, sống lay lắt qua ngày.

Có lẽ cảm nhận được có người đến gần, cô ấy quay đầu lại, ánh mắt vô tình chạm vào Kỷ Hòa.

Đôi đồng tử đen láy như thể đã hấp thụ hết những đau khổ của nhân gian, sâu thẳm nhưng lại tuyệt vọng đến mức khiến người ta run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/146.html.]

Tiểu Nguyệt Nha nhìn bạn mình, hốc mắt dần đỏ lên.

Kỷ Hòa tháo cốc trà sữa khỏi cổ tay, đưa lại cho Tiểu Nguyệt Nha, dặn dò:

"Em ở ngoài đợi chị."

Nói xong, cô đẩy cửa bước vào.

Vừa thấy Kỷ Hòa tiến lại gần, trên mặt Từ Dung Dung thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, dường như rất bài xích việc người khác tiếp cận mình.

Kỷ Hòa không vội, chỉ nhẹ nhàng trấn an:

"Đừng sợ, chị đến để giúp em."

Giọng cô trong trẻo, mang theo sự trấn an tự nhiên. Linh hồn là người tu tiên, khí chất bẩm sinh đã có sức hấp dẫn với vạn vật.

Chỉ một câu nói đơn giản ấy cũng đủ khiến Từ Dung Dung dần bình tĩnh lại.

Thậm chí khi Kỷ Hòa nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve mái tóc cô ấy, Từ Dung Dung dù căng cứng cả người, nhưng không phản kháng quá nhiều.

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Làn da Từ Dung Dung trắng đến gần như trong suốt, thậm chí không kém Kỷ Hòa là bao.

Nhưng trên nền da trắng nõn ấy, những vết sẹo mới cũ đan xen nhau lại đặc biệt rõ ràng.

Kỷ Hòa nắm nhẹ lấy cổ tay cô ấy, nhẹ nhàng kéo ống tay áo lên.

Bên dưới là hàng chục vết thương chồng chất lên nhau.

Có vết bỏng tàn thuốc, có vết d.a.o cắt chi chít, thậm chí... còn có hai chữ "chết đi" được khắc sâu lên da thịt.

Kỷ Hòa nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo nhạt màu trên da, từng vết hằn như chứng tích của nỗi đau cũ.

Chỉ trong khoảnh khắc, một cảm giác tuyệt vọng nồng nặc như bóng tối ập đến, bao trùm lấy cô.

Loading...