Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1350

Cập nhật lúc: 2025-04-03 07:13:04
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nữ quỷ dường như cũng khựng lại trong giây lát. Đầu cô ta bỗng xoay ngoắt 180 độ mà vai không hề nhúc nhích, ánh mắt vô hồn khóa chặt lấy Dịch Xuyên.

Cậu cảm thấy da đầu mình tê rần.

Khi đang tự trách mình vì lỡ miệng nhắc đến chuyện không nên nói, một tiếng “rầm” vang lên—một chiếc trâm cài bằng vàng khác rơi xuống đất.

Dịch Xuyên như được đại xá, vội vàng cúi xuống nhặt nó lên.

Nhưng vấn đề mới lại xuất hiện.

Cậu chưa từng có bạn gái, đương nhiên cũng không biết cách buộc tóc. Mò mẫm một hồi, thành quả cuối cùng xấu đến mức ngay cả chính cậu cũng không nỡ nhìn. Dịch Xuyên hoảng loạn, chỉ sợ nữ quỷ nổi giận mà giáng cho một bạt tai bay đầu.

Nhưng cô ta chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mình trong gương rất lâu.

Lúc này, Dịch Xuyên mới phát hiện cơ thể mình đã có thể cử động lại.

Không chần chừ thêm, cậu lặng lẽ nhón chân, định chuồn thẳng ra khỏi nhà hát.

Thế nhưng, chưa chạy được mấy bước, cậu bỗng cảm giác sống lưng lạnh toát.

“Anh đã thất hứa.”

Giọng nói trống rỗng vang lên sau lưng.

Dịch Xuyên giật mình, chậm rãi quay đầu lại.

Nữ quỷ vẫn đứng đó, nhưng giờ đây đôi mắt trắng dã đang trừng trừng nhìn cậu.

Cậu ngơ ngác: “Hả?”

Nữ quỷ lặp lại, từng chữ một, như thể đang buộc tội:

“Anh đã thất hứa.”

Thất hứa?

Chuyện quái gì thế này?

Dịch Xuyên gần như phát điên.

“Tôi thậm chí còn không quen biết cô! Tôi đã hứa với cô điều gì chứ? Tôi là một công dân tốt, nếu nhặt được tiền rơi trên đường, tôi còn giao nộp cho cảnh sát cơ mà!”

Không biết câu nào trong lời nói của cậu chọc giận nữ quỷ, nhưng sắc mặt cô ta bỗng méo mó kinh dị. Đôi mắt trắng dã trào ra hai dòng huyết lệ.

“Anh thất hứa rồi!!!”

Vừa dứt lời, cô ta đột ngột lao đến, tốc độ nhanh đến mức không tưởng.

Bàn tay trắng bệch vung lên, rút chiếc trâm cài trên đầu rồi đ.â.m mạnh về phía Dịch Xuyên.

Nhưng chờ đã—

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Dịch Xuyên bỗng phát hiện mục tiêu của cô ta không phải tim hay bất cứ bộ phận nào chí mạng.

Mà là…

Khoan đã.

Dịch Xuyên c.h.ế.t lặng.

Thực sự quá đáng!

Nếu chiếc trâm này đ.â.m trúng, cậu có thể giữ mạng, nhưng sẽ phải đổi danh phận thành thái giám mất thôi!

Cậu cảm thấy thế giới này quá tàn nhẫn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1350.html.]

Chưa từng gặp qua con ma nào không g.i.ế.c người, mà chỉ chuyên… phế người ta như vậy!

“Cứu! Cứu! Cô Kỷ Hòa, cứu mạng!!”

Không ai nghe thấy.

Trong tuyệt vọng, cậu liều mạng chạy vòng quanh nhà hát, tránh né nữ quỷ như chuột túi bị truy sát.

Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc vang lên từ xa:

“Dịch Xuyên? Dịch Xuyên, cậu ở đâu?”

Cát Niệm!

Cậu mừng như bắt được cọng rơm cứu mạng.

Không chỉ có Cát Niệm, giọng của Kỷ Hòa cũng vang lên:

“Kỳ quái, tôi vừa thấy cậu ấy như mộng du đi vào đây, sao bỗng nhiên lại biến mất rồi?”

Tốt quá rồi!

Cát Niệm đúng là vị cứu tinh của cậu!

Cậu mừng rỡ quay đầu nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng hai người họ.

Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy.

Rõ ràng tiếng nói rất gần, nhưng lại chẳng thấy ai cả.

Cảm giác bất an trào dâng.

Mãi đến khi nghe thấy cuộc trò chuyện tiếp theo, sắc mặt cậu lập tức tái mét.

Cát Niệm cất giọng tò mò: “Ôi chao, cô Kỷ, ghế trong nhà hát này còn khá mềm đấy. Tôi cảm thấy từ vị trí trung tâm của hàng đầu tiên này, tầm nhìn rất rộng, có thể thấy rõ mọi thứ trên sân khấu.”

“Hửm?” Kỷ Hòa gật đầu, chậm rãi nói, “Nói cho tôi biết, nếu thực sự có diễn viên đang hát ở đây, liệu từ khoảng cách này có thể nhìn rõ từng chi tiết trên khuôn mặt của họ không?”

Trái tim Dịch Xuyên như rơi xuống đáy vực.

Hàng đầu tiên, vị trí trung tâm…

Không phải là chỗ cậu đang đứng sao?!

Nhưng tại sao… cậu lại không nhìn thấy bọn họ?

Cứ như thể, họ đang ở hai thời gian và không gian khác nhau.

Một người trên sân khấu, một người dưới khán đài.

Cậu tuyệt vọng nhận ra—Kỷ Hòa và Cát Niệm không biết cậu đang gặp nguy hiểm!

Cậu có hét rách họng cũng vô ích!

Trong lòng lạnh buốt, nhưng cơ thể vẫn theo bản năng mà bỏ chạy. Cậu vừa tránh né nữ quỷ, vừa tuyệt vọng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.

Cát Niệm thở dài: “Thật kỳ quái, chúng ta đã tìm khắp nơi mà không thấy cậu ấy đâu. Chẳng lẽ cậu ấy đã rời đi trước rồi?”

Kỷ Hòa lắc đầu.

Giọng nói cô ấy vang lên rõ ràng, từng chữ đập thẳng vào màng nhĩ của Dịch Xuyên:

“Không, cậu ấy không có.”

“Cậu ấy đang ở ngay đây.”

Loading...