Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1309

Cập nhật lúc: 2025-03-31 14:23:11
Lượt xem: 8

Giáo viên hướng dẫn gật đầu, giọng điệu có chút nặng nề:

"Đúng vậy. Nghe nói tình trạng của em ấy rất nghiêm trọng, có xu hướng tự tổn thương bản thân, không thể tiếp tục ở lại trường được nữa. Tôi đã liên hệ với gia đình để họ đến đón em ấy về nhà."

Một giáo viên khác thở dài:

"Nhìn bên ngoài thì không thấy em ấy có vấn đề gì, sao lại đột nhiên phát bệnh vậy? Hay là đã chịu kích thích gì đó?"

Giáo viên hướng dẫn lắc đầu:

"Tôi cũng không rõ… Nhưng dù sao đi nữa, giữ một sinh viên như vậy ở lại trường cũng giống như giữ một quả b.o.m nổ chậm. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì ai gánh trách nhiệm đây?"

Từ Đồng cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

Cô ta vịn vào bức tường bên cạnh, chật vật bước đi, trong đầu trống rỗng.

Khi về đến ký túc xá, cô ta vô tình nhìn thấy Ngu Tĩnh Văn.

Cô ấy đang đứng ở hành lang, bên cạnh là mẹ của cô ấy.

Họ xách theo hành lý, rõ ràng là chuẩn bị rời đi.

Không phải ngày khai giảng, cũng chẳng phải ngày tốt nghiệp.

Nhưng họ lại ra đi trong lặng lẽ.

Không ai đưa tiễn.

Không ai quan tâm.

Ngay lúc đó, giọng nói của Hoàng Giai Giai vang lên từ phía bên kia hành lang:

"Ha ha, cuối cùng mặt ngựa cũng phải đi rồi!"

Một người bạn của cô ta bật cười phụ họa:

"Đúng đó, nhưng đừng ra ngoài làm hại người khác nha! Đi rồi cũng tốt, trong trường này có ai muốn nhìn thấy cô ta chứ?"

Tiếng cười rộn rã vang vọng khắp ký túc xá.

Từ Đồng cứng đờ người.

Lời nói ấy chắc chắn đã lọt vào tai Ngu Tĩnh Văn.

Cô ấy khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn đám người Hoàng Giai Giai.

Và rồi, ánh mắt cô ấy dừng lại trên người Từ Đồng.

Chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua.

Nhưng ánh mắt ấy khiến Từ Đồng nghẹt thở.

Sau đó, Ngu Tĩnh Văn đột nhiên quay người bỏ chạy lên cầu thang.

Cảm giác bất an đột nhiên trào lên trong lòng Từ Đồng.

Cô ta cắn chặt môi, không dám đứng đó thêm nữa, vội vã quay lưng rời khỏi ký túc xá.

Nhưng vừa đi được vài bước, một dự cảm xấu xâm chiếm tâm trí cô ta.

Ánh mắt vừa rồi của Ngu Tĩnh Văn…

"Tĩnh Văn…"

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1309.html.]

Một tiếng hét thất thanh vang lên.

Từ Đồng sững người, xoay phắt lại.

Chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen lao xuống từ trên cao.

"ẦM!"

Một thứ gì đó nặng nề đập xuống ngay trước mặt cô ta.

Chất lỏng đỏ sẫm b.ắ.n lên gương mặt cô ta.

Cô ta run rẩy giơ tay lên.

Máu.

Màu đỏ chói mắt.

Trước mắt cô ta là một thân thể vỡ vụn.

Tứ chi không còn hoàn chỉnh.

Chia năm xẻ bảy.

Một tiếng thét kinh hoàng vang lên từ cổ họng Từ Đồng.

Rồi bóng tối ập đến.

Cô ta ngất lịm.

Hoàng Giai Giai và nhóm bạn của cô ta đứng trên lan can, nhìn xuống dưới với vẻ mặt tái mét. Sự hoảng loạn hiện rõ trong ánh mắt mỗi người.

Hoàng Giai Giai là người đầu tiên phản ứng. Sắc mặt cô ta vô cùng khó coi, giọng nói có chút run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:

"Là cô ta tự nhảy xuống! Mấy người đều thấy mà, đúng không? Không liên quan gì đến tôi cả!"

Nói xong, cô ta quay người bỏ đi, như thể nếu rời khỏi đó nhanh thì mọi chuyện cũng sẽ biến mất theo.

Dưới sân trường, m.á.u đỏ sẫm chảy ra từ cơ thể rách nát của Ngu Tĩnh Văn, loang rộng trên mặt đất. Chiếc váy trắng cô mặc giờ đã bị nhuộm đỏ, dần dần biến thành một màu đỏ thẫm đầy ám ảnh.

Tiếng la hét vang lên từ khắp nơi. Một số sinh viên vì tò mò mà lại gần, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, có người đã khuỵu xuống, nôn thốc nôn tháo.

Mẹ của Ngu Tĩnh Văn lao đến hiện trường, nhưng chưa kịp chạm vào con gái thì đã ngất lịm đi.

Xe cứu thương đến. Cảnh sát cũng đến.

Trường Đại học B, lần đầu tiên kể từ khi thành lập, chứng kiến một vụ tử vong đầy bi kịch.

Từ Đồng ngất xỉu vì quá sốc.

Khi tỉnh lại, cô đã nằm trong bệnh viện. Trần nhà trắng toát, mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến cô hơi khó chịu. Cô nhìn quanh, thấy lớp trưởng và lớp phó học tập ngồi bên giường, gương mặt đầy lo lắng.

"Sao… sao tôi lại ngất vậy?" Cô khẽ hỏi, giọng khàn đặc.

Lớp trưởng nhìn cô, do dự một lúc rồi lên tiếng:

"Cậu sợ quá nên ngất đi... Còn về Ngu Tĩnh Văn, cậu ấy…"

Anh ta ngừng lại, như thể không nỡ nói tiếp.

Từ Đồng cau mày. Cô cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Ai đó tên Ngu Tĩnh Văn? Cái tên này nghe rất xa lạ. Cô cất giọng hỏi:

"Ngu Tĩnh Văn là ai vậy?"

Lớp trưởng và lớp phó học tập liếc nhìn nhau, trong mắt họ tràn đầy sự kinh ngạc.

Loading...