Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 128
Cập nhật lúc: 2025-02-22 15:21:47
Lượt xem: 12
Nhưng lời nói của cô chẳng thể xoa dịu nỗi sợ hãi của Dương Ngọc Tú.
Màn hình livestream cũng lập tức bùng nổ.
[Chờ? Cô chờ để bọn họ gặp chuyện sao?]
[Kỷ Hòa, tôi thật sự thất vọng về cô!]
[Lúc trước xử lý duyên âm, chẳng phải cô ra tay rất dứt khoát sao? Sao lần này lại chần chừ như vậy?]
Khi khu bình luận đang nổ tung vì chỉ trích, Kỳ Kỳ vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào góc tường.
Đột nhiên, ánh mắt cô bé sáng lên, giọng nói trong trẻo vang lên đầy hào hứng:
"Mẹ! Con nhìn rõ rồi! Đó là em trai!"
Hai chữ "Em trai" vừa thốt ra, cả người Dương Ngọc Tú như bị điện giật. Cô run rẩy không ngừng, đôi môi tái nhợt, hàm răng va vào nhau lập cập.
Cô khó khăn mở miệng: "Kỳ Kỳ, con nói gì vậy? Chắc chắn con nhìn nhầm rồi… Con… con đâu có em trai nào đâu."
Nhưng ngay khi cô vừa dứt lời, hình ảnh cậu bé đứng trong góc phòng lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Kỳ Kỳ chớp đôi mắt trong veo, vẫn kiên định nói: "Nhưng mà, thật sự là em trai."
"Không phải! Con đừng nói bậy nữa!"
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Dương Ngọc Tú hốt hoảng, vội vàng đưa tay bịt miệng con gái, vẻ mặt cô thoáng chút hoảng loạn, rồi nhanh chóng trở nên hoang mang tột độ.
Bình luận trên livestream cũng dậy sóng:
"[Con bà nó, chuyện gì vậy? Trông dì ấy đáng sợ quá, không lẽ bị quỷ nhập rồi?]"
"[Tại sao Kỳ Kỳ nhắc đến em trai, mà mẹ con bé lại căng thẳng dữ vậy? Có điều gì khuất tất ở đây.]"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/128.html.]
"[Thật sự có em trai hả? Không phải streamer và Kỳ Kỳ cùng nhau gạt người đấy chứ?]"
"[Buồn cười thật! Lúc Kỳ Kỳ nói câu đó, streamer còn chưa kịp xem bói mà, gạt kiểu gì?]"
Kỳ Kỳ bị hành động đột ngột của mẹ dọa sợ. Miệng bé bị bịt chặt, chỉ có thể phát ra những tiếng "ư ư" yếu ớt.
Dương Ngọc Tú ôm chặt con gái, nhưng giọng nói đã trở nên mất kiểm soát: "Con không có em trai! Đó không phải là em trai con!"
Cô càng kích động, tay càng siết chặt hơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Kỳ dần đỏ lên. Bé giãy giụa, hai bàn tay yếu ớt đập lên cánh tay mẹ, nhưng sức lực quá yếu, không thể thoát ra.
Kỷ Hòa lạnh giọng nhắc nhở: "Con gái cô sắp không thở được nữa rồi."
Nhưng Dương Ngọc Tú dường như không nghe thấy, cô vẫn chìm trong cơn cuồng loạn của mình, miệng lẩm bẩm liên tục: "Không có em trai… Con không có em trai…"
Kỳ Kỳ trợn tròn mắt, mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí.
Đến lúc này, ánh mắt Kỷ Hòa tối sầm lại, cô nghiêm giọng quát:
"Cô đã hại c.h.ế.t một đứa trẻ, chẳng lẽ còn muốn hại c.h.ế.t một đứa nữa sao?"
Lời nói như một cú đánh mạnh giáng xuống đầu Dương Ngọc Tú.
Cô giật b.ắ.n người, như thể cuối cùng cũng bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Cô hoảng hốt buông tay, nhìn con gái đang thở hổn hển.
"Kỳ Kỳ… Mẹ không cố ý… Con không sao chứ?" Dương Ngọc Tú lắp bắp, đưa tay ôm con gái vào lòng. "Là lỗi của mẹ… Mẹ không nên dùng sức như vậy…"
Kỳ Kỳ tham lam hít từng hơi thật sâu, đôi mắt trong veo hơi ướt. Một lúc lâu sau, bé mới ngước lên nhìn mẹ, giọng run rẩy:
"Mẹ… con thật sự rất sợ."
"Xin lỗi… xin lỗi con!"