Nói xong, Tiết Liên nhét mạnh chai thuốc tay ông cụ.
Ông cụ trợn trừng mắt, thở yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng thốt lên từng chữ:
"Anh… Anh! Đồ khốn nạn! Anh sợ gặp quả báo ?"
Tiết Liên nhạt, ánh mắt lạnh lùng chút do dự.
"Sợ gì chứ? Dù ông cũng c.h.ế.t . Nếu gặp quả báo, ông cũng chẳng thể thấy !"
Lời dứt, đối diện với sự tàn nhẫn của con rể, ông cụ chỉ thể bất lực , dần dần chìm cơn hấp hối…
Sau khi bộ sự thật, Diệu Thúy Giác sững sờ.
"!!!"
Anh chằm chằm màn hình livestream của Kỷ Hòa thật lâu, thậm chí cần suy nghĩ xem những gì cô là thật giả.
Ngay giây phút tiếp theo, ngoắt sang bố , đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ:
"Bố thật sự là kẻ vô liêm sỉ đến ? Chính bố g.i.ế.c ông ngoại!!! Bố g.i.ế.c !!!"
Tiết Liên giật lùi một bước, mặt cắt còn giọt máu. Ông lắc đầu liên tục, miệng ngừng:
"Không con trai! Con ả chủ kênh dối đấy! Sao bố thể chuyện đó chứ? Bình thường bố luôn là kính trọng ông cụ nhất mà! Con thà tin ngoài còn hơn tin chính bố ?"
Diệu Thúy Giác nghiến răng, suýt nữa lớn tiếng phản bác, nhưng ngay lúc —
Gió lớn nổi lên dữ dội!
Bầu trời đang trong xanh bỗng chốc trở nên âm u đáng sợ.
Quan tài của ông cụ đang đặt mặt đất đột nhiên rung chuyển kịch liệt!
Thứ chất lỏng đỏ sẫm từ giờ chỉ rỉ từng chút một, lúc tràn dữ dội, dần biến thành màu đen kịt. Thứ đó còn chỉ là m.á.u thông thường nữa—nó giống như sinh mạng, từ từ lan đến chân những gần.
Đám công nhân phụ trách di dời quan tài dọa đến mức thất thanh la hét!
"Chạy mau!!!"
"Xác c.h.ế.t vùng dậy ! Xác c.h.ế.t vùng dậy !!!"
Tiếng hét chói tai vang vọng cả nghĩa trang.
Quan tài tiếp tục rung lắc dữ dội hơn. Cùng lúc đó, từ bên trong phát những tiếng "Ầm", "Ầm", "Ầm" theo nhịp điệu, như thể thứ gì đó đang cố phá vỡ xiềng xích để trồi lên khỏi nhân gian.
Diệu Thúy Giác sợ đến ngây .
Anh Kỷ Hòa ở đây, chắc chắn sẽ chuyện gì xảy … nhưng cảnh tượng mắt —
Vẫn quá mức đáng sợ!
Nếu Diệu Thúy Giác sợ đến , thì Tiết Liên—kẻ tay hại c.h.ế.t ông cụ—chắc chắn còn kinh hãi gấp bội.
Ngay khi quan tài rung chuyển mạnh hơn, Tiết Liên cảm thấy tình hình , định bỏ chạy.
.
Hai chân ông cứng đờ như thể gắn chặt xuống đất.
Một sức mạnh vô hình nào đó đang siết chặt lấy ông , cho phép ông tiến về phía dù chỉ nửa bước!
"Bịch—"
Một tiếng động khủng khiếp vang lên!
Nắp quan tài bật tung.
Ngay đó, một cánh tay tái nhợt, khô quắt với những móng tay dài nhọn hoắt vươn ngoài…
Chỉ cần một cú cào nhẹ từ bàn tay , da thịt cũng đủ xé rách, m.á.u chảy ngừng.
Rồi một cánh tay nữa thò .
Chủ nhân của quan tài… thức tỉnh!
Tiết Liên run rẩy đến cực hạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1240.html.]
Toàn ông cứng đờ, thở nghẹn nơi cổ họng. Chỉ một giây, ông rốt cuộc nhịn nữa—
"Póc!"
Một dòng chất lỏng ấm nóng lan xuống chân…
Tiết Liên sợ đến mức tè quần!
Giọng run rẩy của ông vang lên trong sự hoảng loạn tột cùng:
"Đừng, đừng g.i.ế.c ! nhận tội mà ? Là … Là hại bố vợ…! Tất cả đều là do !!! Bố vợ đại nhân đại lượng, xin ngài tha thứ cho !!!"
Ngay khi những lời đó thoát khỏi miệng Tiết Liên, điều kỳ lạ liền xảy .
Quan tài vốn đang rung lắc dữ dội bỗng dưng dừng .
Nắp quan tài—vốn bật —từ từ khép .
Hai cánh tay tái nhợt cũng dần rút trở trong.
Ngay cả vũng m.á.u loang lổ đất cũng nhanh chóng hút về quan tài, như thể từng xuất hiện.
Tất cả trở vẻ tĩnh lặng vốn .
Kỷ Hòa bình tĩnh nhấn nút thu âm, đó gửi đoạn ghi âm đến Diệu Thúy Giác:
"Đây là bằng chứng lời thú nhận của bố ."
Cô ngừng một chút, tiếp:
"Anh cũng thể điều tra thêm. Ông một con trai mười tám tuổi, tên là Tiết Chiếu. Đứa trẻ đó là con riêng của ông với phụ nữ khác."
Diệu Thúy Giác đến đây, cả run lên vì tức giận. Anh hít sâu một , kiềm chế cảm xúc, chân thành :
"Cảm ơn chủ kênh… Cảm ơn chủ kênh nhiều!"
Mộng Vân Thường
"Không ." Kỷ Hòa nhẹ giọng. "Cuối cùng, ông ngoại cũng thể yên nghỉ ."
Làm nghề lâu năm, cô thấy quá nhiều ác với tư duy méo mó như thế.
Cô cũng chẳng còn lạ gì nữa.
Ngay khi kết thúc cuộc trò chuyện với Diệu Thúy Giác, một thông báo mới hiện lên góc màn hình.
Kỷ Hòa thoải mái nhấn .
Một ID "Đới Phàm" nhắn tin đến:
"Chủ kênh, chị thể xem bói bắt ma giỏi. Vậy chị thể giúp chuyển lời của sống đến c.h.ế.t ?"
Kỷ Hòa trả lời:
"Được, nhưng điều kiện là linh hồn đó vẫn còn ở địa phủ, đầu thai."
Nếu , dù chuyển lời cũng chẳng tác dụng gì.
Đới Phàm nhanh chóng nhắn :
"Mẹ mất nửa tháng, chị thể giúp chuyển lời cho ?"
Kỷ Hòa bát tự của Đới Phàm, nhận vẫn còn trẻ, lẽ chỉ thi đại học xong.
Còn trẻ thế mà mất …
Thật đáng thương.
Chẳng trách nhớ đến mức nhờ cô giúp chuyển lời.
Cô tính toán một chút, xác định hồn của Đới Phàm vẫn còn ở địa phủ, liền :
"Được. Cậu gì?"
Đới Phàm im lặng một lúc, nhắn :
"Vậy phiền chị chuyển lời giúp … ‘Mẹ đúng là một vô trách nhiệm. Con ghét .’"
Kỷ Hòa: "..."
Cô rút suy nghĩ ban nãy.