Kỷ Hòa lạnh lùng :
"Ông cần tính toán, bởi vì đây là chuyện ngoài dự liệu của ông."
Diệu Thúy Giác sững . "Ý cô là ?"
Kỷ Hòa , chậm rãi kể :
"Hôm đó, ông ngoại ngoài câu cá cùng một nhóm bạn cũ. trời bất ngờ đổ mưa, nên ông đành về nhà sớm hơn dự định.
Sau khi mở cửa, ông mệt mỏi bước lên lầu. lúc , ông thấy tiếng chuyện từ thư phòng vang .
Đáng là—trong phòng chỉ một .
Ngoài tiếng của một đàn ông, còn giọng của một phụ nữ trẻ."
Diệu Thúy Giác ngơ ngác: "Phụ nữ?"
" ." Kỷ Hòa gật đầu. "Nhà ông ngoại từ lâu nữ chủ nhân. Mẹ qua đời từ khi còn trẻ, phụ nữ là ai?"
Diệu Thúy Giác nuốt khan, lời nào.
Mộng Vân Thường
"Vì nghi ngờ, ông cụ lặng lẽ bước đến gần, rõ cuộc trò chuyện."
Trong thư phòng, giọng phụ nữ vang lên, mang theo sự oán trách:
'Lúc đầu cứ tưởng ông tiền nên mới theo ông, sinh con cho ông. Kết quả thì ? Hóa ông chỉ là một kẻ ở rể, chẳng xu nào!'
Ông cụ xong, bàn tay siết chặt .
Giọng của Tiết Liên vang lên, phần do dự:
'Con của , tất nhiên cân nhắc vì nó...'
Người phụ nữ lạnh:
'Cân nhắc cái gì? thấy ông chẳng coi A Chiếu gì cả! Ngược , ông còn quan tâm đến thằng nhóc Giản Chiến hơn! Ông nên nhớ, mặc dù hai đứa nó đều là con ông, nhưng một đứa mang họ Giản, còn A Chiếu mang họ Tiết. Ông định thiên vị đến bao giờ?!'
Tiết Liên vội giải thích:
'Sao suy nghĩ? ở rể nhà họ Giản đủ lâu . Vợ cũng mất lâu , chẳng lẽ bố vợ còn bắt thủ tiết vì con gái ông ? Giữa và Tiểu Chiến đúng là chút tình cảm, nhưng rốt cuộc họ Tiết, nó họ Giản. Chúng vốn thể là một nhà!'
Người phụ nữ nhạt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1238.html.]
'Vậy ông định gì? Ông rõ thái độ ! mấy lời lấp lửng nữa.'
Tiết Liên suy nghĩ một chút nhỏ:
'Đừng nóng vội. Bố vợ tuổi cũng cao, sức khỏe , nghĩ ông cũng chẳng sống bao lâu nữa. Tiểu Chiến còn trẻ, chẳng hứng thú với việc kinh doanh. Đợi khi bố vợ mất, sẽ tìm cách thuyết phục Tiểu Chiến rằng nó kinh nghiệm, để công ty quản lý giúp nó. Sau đó từ từ loại bỏ quyền lực của nó...'
Tiết Liên lạnh một tiếng.
'Thật chuyện từ lâu . bố vợ luôn phòng , dù tìm cớ gì cũng thể nhúng tay chuyện của công ty. ... ông còn sống bao lâu nữa, xem, ông c.h.ế.t thì ai thể bảo vệ thằng nhóc !'
Bên ngoài thư phòng, ông cụ đó, run lên vì tức giận.
Cuối cùng, thể kìm nén thêm nữa, ông cụ giơ quải trượng lên, đập mạnh cửa thư phòng!
"Rầm!"
Cánh cửa bật tung .
Ánh mắt ông cụ đầy phẫn nộ, chằm chằm Tiết Liên mà quát lớn:
"Tiết Liên! Đồ khốn nạn! Anh cái gì?!"
Tiết Liên dọa đến tái mặt.
"B... Bố?"
Ông lắp bắp, mặt cắt còn giọt máu.
"Không bố câu cá ?"
Ông cụ lạnh, từng lời từng chữ như băng lạnh:
"Ông trời mắt! Đổ cơn mưa xuống, để rõ bộ mặt thật của !! Còn phụ nữ là ai?! Tình nhân của ?!"
Tiết Liên vội vã xua tay:
"Cô ... cô chỉ là thư ký của con..."
"Thư ký?" Ông cụ nhạt. "Tại thấy hai một đứa con?!"
Ông cụ siết chặt cây quải trượng, giận đến mức run lên.
"Anh thèm khát tài sản của nhà họ Giản, còn một đứa con mang họ Tiết? Tốt thôi! Anh cút khỏi nhà ! Đừng ở rể nhà họ Giản thêm một giây phút nào nữa!"