Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 108
Cập nhật lúc: 2025-02-22 15:00:11
Lượt xem: 20
Streamer đối diện… diện mạo đen sì, khí sắc u ám, chính là tử tướng!
"Không quá ba ngày, chắc chắn gặp tai họa đổ máu!"
Hơn nữa, nhìn phản ứng của Cổ Nhân, rõ ràng Kỷ Hòa đã khuyên anh ta rồi, nhưng anh ta vẫn cố tình không nghe.
Thường Toàn không nhịn được nữa, quát lớn:
"Vô lý! Trạch Hi Viên là nơi mà cậu có thể tùy tiện đùa giỡn sao?"
Cổ Nhân giật b.ắ.n người, động tác squat khựng lại, sợ hãi ngẩng đầu nhìn màn hình.
Giọng Thường Toàn càng lúc càng trầm mạnh:
"Những người ở đó trong những năm gần đây đều là người có số mệnh đại phú đại quý, nhưng không ai có thể chế ngự nổi. Nhẹ thì phá sản, nặng thì cả nhà c.h.ế.t thảm!
Năm đó, ngay cả Mạc Gia Vệ cũng không thể ổn thỏa rời khỏi nơi đó… Cậu to gan thật đấy!"
Mọi người trong phòng livestream đều không biết Mạc Gia Vệ là ai, nhưng ai cũng từng nghe đến câu "Nam Mạc Bắc Thường". Người có thể sánh ngang với Thường Toàn chắc chắn cũng là một nhân vật tầm cỡ.
Bình luận nổ tung:
"Vậy là Trạch Hi Viên thực sự có ma!!!"
"Streamer chạy ngay đi! Mẹ ơi, đáng sợ quá!"
"Nghĩ mà rùng mình… Vừa nãy Kỷ Hòa đã bảo họ mau rời đi rồi còn gì."
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Cổ Nhân rùng mình, mặt cắt không còn giọt máu.
"Vậy… bây giờ tôi đi còn kịp không?"
Thường Toàn nhìn anh ta, hận rèn sắt không thành thép, giọng nghiêm nghị:
"Muộn rồi! Trên người cậu đã bị tử khí quấn quanh, dù có rời đi, trong vòng ba ngày cũng không c.h.ế.t thì cũng tàn phế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/108.html.]
Bộp!
Cổ Nhân nghe vậy, chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Người quay phim đứng bên cạnh cũng hoảng hốt đến đờ đẫn, tay vẫn cố giữ chặt máy quay nhưng rõ ràng đã hoảng loạn cực độ. Xong rồi, thật sự xong đời rồi!
Anh ta run rẩy cầu xin:
"Đại sư Thường, ngài phải cứu chúng tôi!"
Thường Toàn bất lực lắc đầu:
"Cho dù là lão phu cũng không làm gì được."
Cổ Nhân hoàn toàn suy sụp.
Tại sao lúc đầu mình lại nhận công việc này chứ!
Thấy bộ dạng tuyệt vọng của Cổ Nhân, Thường Toàn cũng không khỏi mềm lòng. Ánh mắt ông vô thức chuyển sang Kỷ Hòa...
Tấm bùa mà Kỷ Hòa vẽ ra, dù không chắc thuộc hệ phái nào, nhưng uy lực thì không cần nghi ngờ. Đằng sau cô chắc chắn có cao nhân chỉ điểm.
Có lẽ… Kỷ Hòa có cách?
Ông do dự một chút, rồi mở lời:
"Cô Kỷ Hòa, cô có thể cứu cậu ta không?"
Nhưng Kỷ Hòa vẫn bình thản, không hề phản ứng.
Cổ Nhân lúc này mới hiểu thế nào là hối hận không kịp. Anh ta chỉ muốn quay ngược thời gian, tát cho chính mình hai cái bạt tai vì sự ngu ngốc vừa rồi.
Anh ta hoảng loạn dập đầu:
"Cô Kỷ Hòa, tôi biết vừa rồi là do tôi tự chuốc họa vào thân, là báo ứng của tôi! Tôi đáng chết! Nhưng xin cô… xin cô hãy cứu tôi!"
Thường Toàn thở dài. Đúng là không thể trách Kỷ Hòa được, dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái trẻ, biết vẽ bùa không có nghĩa là giỏi bắt ma.