Diêu Tịnh nheo mắt bạn mặt, giọng đầy nghi ngờ:
"Vậy đỏ mặt?"
Cậu nhóc lập tức lắp bắp, lúng túng phản bác:
"Tớ… tớ đỏ mặt! Cậu đừng linh tinh!"
lời dối thật sự quá vụng về. Hai bạn bên cạnh nhịn mà bật .
Diêu Tịnh cũng theo.
Vậy nên, cô truy hỏi nữa.
Triệu Liên bên cạnh chứng kiến cảnh mà cũng nhịn bật .
Ở độ tuổi của bà bây giờ, đám thiếu niên chập chững bước những rung động đầu đời, bà thấy thật đáng yêu.
Huống hồ, con gái bà thi đại học xong, cũng trưởng thành . Chỉ cần bảo vệ bản , con bé thể tự do trải nghiệm tình yêu.
Lúc , Kỷ Hòa bất chợt lên tiếng, giọng điệu mang chút thần bí:
"Nam sinh duyên với cô . Sau hai họ sẽ lấy ."
Triệu Liên tròn mắt kinh ngạc:
"!!!"
Thật ?
Thì hôm nay bà vô tình gặp con rể tương lai của . Mà thú vị hơn cả, trong khi bà hề , nhóc cũng vô tình gặp vợ tương lai của !
Nghĩ đến đây, Triệu Liên cảm thấy buồn , hạnh phúc.
Bà còn ở đây nữa, nhưng cũng chẳng cả.
Bên cạnh con gái bà vẫn nhiều yêu thương nó.
Với sự quan tâm của , chắc chắn con bé sẽ dần dần vượt qua nỗi đau mất , tiếp tục rực rỡ, tự tin, dũng cảm bước về phía .
Nhìn con vui vẻ, bà cũng yên lòng.
Hôm đó, bốn đứa nhóc kéo đến khu vui chơi.
Chúng chơi đùa suốt cả buổi chiều.
Triệu Liên vẫn luôn dõi theo con gái .
Điều bà lo lắng nhất chính là, khi bà qua đời, con gái sẽ chìm đắm trong bi thương, khép , còn vui vẻ nữa.
, con bé vẫn nhiều.
Giống như những thiếu niên khác, con bé hồn nhiên, vui vẻ, tràn đầy sức sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1058.html.]
Triệu Liên thật sự mừng vì thể chứng kiến khoảnh khắc .
Chiều muộn, cả bốn đứa nhóc băng ghế công viên, mỗi cầm tay một cây kem, ăn trò chuyện rôm rả.
Không khí thật sự vui vẻ.
ngay lúc đó, một dắt tay đứa con nhỏ ngang qua.
Đứa trẻ ngoái đầu , nũng nịu :
"Mẹ ơi, con ăn kem!"
Người khẽ , dịu dàng đáp:
"Được , con hôm nay một trăm điểm chính tả, cô giáo cũng khen con ngoan, sẽ mua kem thưởng cho con nhé!"
Mộng Vân Thường
Diêu Tịnh cảnh đó, bất giác cũng thấy thèm.
Cô nghiêng đầu, bâng quơ với bạn bên cạnh:
"Tớ cũng ăn. A Kiệt, mua cho tớ ."
Cô chỉ đùa thôi, nhưng A Kiệt cũng suy nghĩ nhiều, trêu :
"Gì đây, thấy con nít đòi mua kem, cũng bắt chước ? mà , đòi , còn thì—"
Lời còn dứt, A Kiệt nhóc thích Diêu Tịnh huých mạnh cùi chỏ .
Cậu nhăn mặt sang, bực bội :
"Ê, ông gì đấy? Tự nhiên đẩy —"
khi thấy ánh mắt sắc bén như d.a.o của đối phương, A Kiệt chợt khựng .
Cậu hiểu, chỉ thấy bạn trừng mắt đầy cảnh cáo.
Rồi đột nhiên, Diêu Tịnh cất giọng, bình thản :
"Tháng , tớ mất trong vụ xe buýt rơi xuống sông đó. Tớ thể đòi bà nữa."
A Kiệt: "!!!"
Cậu sững .
Cậu… .
Mồ hôi lạnh túa trán.
Lúc trong đầu A Kiệt chỉ một suy nghĩ:
Chết tiệt… đúng là đáng c.h.ế.t mà…
Chắc trăm năm nghĩ , vẫn sẽ ân hận đến mức đội mồ dậy mất thôi.