Dương Đào im lặng một lúc, ánh mắt phức tạp, chậm rãi mở miệng:
"Cháu nhớ đây Mai Mai với cháu rằng điện thoại của bác hỏng, nhưng bác chỉ mua một cái cũ để dùng tạm. Cô buồn... Vì cả đời bác từng một chiếc điện thoại tử tế, ngay cả một chiếc Fruit Phone cũng bao giờ dùng qua."
Anh dừng một chút, giọng trầm xuống, như đang cố nén một điều gì đó.
"Ước nguyện của cô trong năm nay là cố gắng việc thật chăm chỉ, để dành tiền mua cho bác một chiếc điện thoại mới. ... e rằng bây giờ cô thể nào thực hiện điều đó nữa."
Dương Đào đến đây thì cổ họng nghẹn , ánh mắt đỏ lên.
"Không cả. Cháu nhớ rõ chuyện , nên cháu sẽ cô thực hiện ước nguyện đó."
Anh ngước lên, thẳng Tô, giọng điệu kiên định nhưng vẫn mang theo chút run rẩy:
"Cho dù bác nghĩ thế nào nữa, cháu cũng sẽ Mai Mai trở thành con của bác. Mặc dù cháu và cô kịp kết hôn, nhưng trong lòng cháu, bác là cháu . Cháu đối xử với , thì cũng sẽ đối xử với bác như thế."
Tô Mai bên cạnh, nước mắt rơi xuống từng giọt, bàn tay vô thức che chặt miệng.
Sao như thế... Sao là nguyên nhân ...
Cô vẫn nhớ chuyện đó, nhưng chỉ là một câu vu vơ khi trò chuyện cùng mà thôi. Cô bao giờ nghĩ rằng Dương Đào ghi nhớ nó lâu đến .
Thậm chí, còn cô thực hiện ước nguyện .
Cả Tô khẽ run lên.
Trái tim con cũng là m.á.u thịt.
Những lời của Dương Đào khiến bà thể thốt thêm câu trách móc nào nữa.
Bà nhớ con gái từng với rằng công việc của Dương Đào định, thu nhập cũng chẳng dư dả gì. Số tiền , nhất định là khoản tiết kiệm từ lâu của .
Người trẻ tuổi kiếm tiền dễ dàng... Làm bà thể nhận tiền ?
Mẹ Tô định từ chối, nhưng đúng lúc , ánh mắt bà chợt khựng .
Bà thấy...
Bàn tay của Dương Đào.
Chỉ bốn ngón.
Ban đầu bà còn nghĩ nhầm, nhưng khi kỹ , sự thật vẫn rõ ràng như —ngón giữa của còn nữa.
Sao thế ?
Con gái bà từng rằng bạn trai nó là tàn tật.
Bà hoang mang mở miệng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1051.html.]
"Tay của ..."
Dương Đào sững , nhưng nhanh chóng gượng, vội vàng rụt tay .
"Không ạ." Anh nhẹ tênh, như thể đang kể về một chuyện vô cùng bình thường. "Không bẩm sinh , mà là cháu tự cắt thôi."
Mẹ Tô mở to mắt, kinh ngạc đến mức thể tin những gì .
"Vì ?"
Dương Đào xuống tay , nụ môi đầy bi thương.
"Bởi vì... cháu sẽ cầm bút vẽ nữa."
Lời tưởng chừng nhẹ nhàng, nhưng chất chứa một nỗi đau cách nào đo đếm .
Tô Mai , cả lạnh toát.
Mộng Vân Thường
Cô hiểu.
Cô và Dương Đào yêu bảy năm, hơn ai hết, cô nghệ thuật quan trọng với như thế nào.
Hội họa là cả cuộc đời .
Từ nhỏ, Dương Đào ước mơ trở thành một họa sĩ, thể vì nó mà đánh đổi tất cả. bây giờ...
Chỉ vì cái c.h.ế.t của cô, mà từ bỏ cả giấc mơ.
Chỉ cần cầm bút lên, sẽ nhớ chuyện hai từng cãi vã. Nhớ cảnh cô tức giận xô cửa bỏ ngoài, để mãi mãi thể trở về.
Cảm giác đau đớn khiến cả run rẩy.
Rốt cuộc, nghệ thuật ý nghĩa gì với nữa đây?
Sở thích ư? Sự nghiệp ư?
Bây giờ, tất cả đều vô nghĩa.
Nghệ thuật thể khiến vui vẻ. Thành công danh vọng cũng chẳng còn quan trọng.
Người yêu nhất còn nữa.
Dù đạt tất cả thứ, thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Anh sẵn sàng từ bỏ tất cả, chỉ mong cô thể sống .
...
Cô chết.
Cho dù gì chăng nữa, cô cũng bao giờ trở nữa.