Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 75.2
Cập nhật lúc: 2025-05-13 13:34:07
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mạnh Hoan vẫn quyết định đi bộ, nhưng vào ngày thứ năm, cậu hoàn toàn mất khả năng di chuyển, đôi chân gần như không thể chịu đựng được nữa.
Cậu cưỡi một con la*, hướng về phía Sơn Hải Quan, những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, cậu thường ngồi trên lưng la và vẽ, vẽ lại cảnh tượng quân đội xuất phát ra chiến trường.
(*La là con vật lai giữa ngựa đực và lừa cái, thân hình giống với ngựa nhưng nhỏ hơn, có tính dẻo dai, chịu đựng tốt giống với lừa.)
Chúc Đông dẫn la đi, Mạnh Hoan đồng ý rằng nếu y mệt mỏi có thể ngồi nghỉ một lát, Chúc Đông vì thế mà tận tâm làm kẻ sai vặt.
Y nắm lấy dây cương, ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: "Ngươi vẽ gì thế?"
Mạnh Hoan không trả lời, chỉ chăm chú lên trang giấy.
Trên trang giấy có những dòng chữ, những mũi tên và ghi chú hỗn loạn, chỉ có Mạnh Hoan mới có thể hiểu được, thoạt nhìn giống như một sơ đồ tư duy chặt chẽ.
Mạnh Hoan đang suy nghĩ: "Nguyên nhân thất bại của Lệnh Bạc Chu là gì?"
Trên trang giấy có những lý do: [Quân lính ít]
[Quân lính không đủ tinh nhuệ]
[Bị người phản bội]
...
Nhưng sau khi Mạnh Hoan liệt kê xong, cậu nhận ra rằng không có điều gì trong số này mà mình có thể giải quyết.
"…"
Cậu vò đầu bối rối, không biết mình có ích gì.
Chúc Đông thúc giục: "Bằng hữu tốt à, đến lượt ta cưỡi la rồi."
"À."
Mạnh Hoan cuộn giấy lại, sau đó nhảy xuống, rồi đổi lại cho Chúc Đông cầm dây cương.
Đây là ngày thứ tám trong hành quân, cậu và Chúc Đông duy trì thói quen giúp đỡ lẫn nhau.
Chẳng mấy chốc, bầu trời xuất hiện mây đen, những đám mây đen cuộn lại, tiếng sấm trầm trồ từ trong mây vọng ra.
Mạnh Hoan ngẩng đầu lên, có chút lo lắng: "Chúng ta không phải sẽ bị mắc mưa giữa đường chứ?"
Ngay khi vừa dứt lời, cậu cảm thấy trên má mình ươn ướt, lông mi dính vào những giọt mưa, lạnh lẽo.
"…"
Mưa ngày càng nặng hơn.
"Thật luôn à?"
Mạnh Hoan vội vàng cho cuộn giấy vào trong túi da chống nước, chìa tay ra tiếp nhận mưa, ngẩng đầu nhìn những đám mây đen trên bầu trời. Tâm trạng của cậu rất kỳ lạ, không cảm thấy khó chịu, chỉ thấy thật thú vị.
Chưa bao giờ gần gũi thiên nhiên như vậy.
Những người đi đường than vãn vài câu rồi bước đi trong bùn đất vàng, vất vả đối diện với trận mưa mà tiếp tục hành quân.
Ngày mưa, mặt đất trơn trượt, thật sự khó khăn cho vật cưỡi. Chúc Đông leo xuống, vẻ mặt điềm tĩnh nói: "Bây giờ bị mắc mưa là để sau này không phải bị mắc mưa nữa."
Mạnh Hoan không nhịn được bật cười.
Mạnh Hoan không phải là người không chịu khổ, cậu đứng dưới màn mưa, hít thở không khí ẩm ướt, nghĩ đến việc đang cùng Lệnh Bạc Chu cảm nhận nhiệt độ giống nhau, tâm trạng cậu trở nên bình thản.
Từ sáng đến chiều, chưa tới quãng đường dự định, mã phu nói: "Phía trước đường đi bị mưa lớn làm hỏng, ngựa và xe không thể đi qua, chúng ta nên dừng lại ở đây, hay là lập tức sửa chữa đường?"
"Ngươi đã bẩm báo cho vương gia chưa?" Mọi người xôn xao thảo luận.
Sau khi báo cáo cho Lệnh Bạc Chu, chẳng mấy chốc, vài con ngựa nhanh chóng tiến đến, người cầm đầu mặc vũ y đen, dừng ngựa ở đoạn đường hỏng, nhìn qua rồi nói: "Không thể trì hoãn hành trình, ngay lập tức sửa chữa."
"Rõ!"
Các binh sĩ lấy dụng cụ ra, đào hố, đào đá, chặt gỗ, chân họ lún sâu trong bùn, người đầy bùn đất, dùng cuốc đào đá lộn xộn, trải mặt đường.
Mưa tầm tã, gió mưa không thương tiếc, dưới hố đầy nước, nhưng họ phải vớt ra, các binh sĩ cánh tay và vai dính đầy máu, đất vàng gần như ngập đến hông, bùn đất khiến khuôn mặt họ mờ nhạt.
Lệnh Bạc Chu vẻ mặt trầm tư, một lúc sau thì xuống ngựa.
Thị vệ ngạc nhiên: "Vương gia!"
Không chỉ riêng hắn, đám đông cũng xôn xao.
Họ nhận ra điều gì đó: "Vương gia là con cháu hoàng gia, thân phận cao quý, sao lại làm chuyện này được, xin vương gia…"
Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng quăng roi ngựa ra, tiến đến bên hố bùn, cầm thiết sán đào đất bên đường, y phục ướt sũng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-75-2.html.]
Team Hạt Tiêu
Đây là vương gia, là người trong hoàng tộc, là thân phận cao quý, thế mà lại cùng binh sĩ đào bùn!
Các thị vệ nghẹn ngào tiến lên, cầm lấy dụng cụ, chân lún vào bùn, đào những lớp đất ngăn cản con đường, bóng dáng trong mưa mờ mịt.
Mưa rơi trên mặt, lạnh đến mức hơi tê dại, Mạnh Hoan nhìn quanh, mắt nhoè đi không thể nhìn rõ mọi thứ, tưởng là nước mưa, một lúc sau mới nhận ra nhiệt độ có chút ấm áp.
Dường như có gì đó đụng trúng cậu, cảm giác buồn bã lan tỏa trong lồng ngực, làm cậu cảm thấy mũi chua xót.
Mạnh Hoan không thể nói rõ cảm giác này, nhưng đây là lần cậu cảm thấy buồn nhất kể từ khi hành quân.
Chẳng lâu sau, con đường được sửa xong, Lệnh Bạc Chu đứng bên đường quan sát ngựa và các đoàn xe đi qua, y phục hắn đầy bùn, khuôn mặt gầy gò cũng dính đầy đất, đôi mắt đen láy, kiểm tra đường xong, hắn quay lại đi về phía ngựa của mình.
Mặc dù cả người đầy bùn, tóc cũng rối, nhưng lúc này hắn lại mang một vẻ hoang dã khác lạ.
Một lúc sau, khi hắn đi ngang qua Mạnh Hoan, bước chân có vẻ dừng lại một chút.
"Đi thôi."
Một câu ra lệnh, quân đoàn tiếp tục lên đường.
Hắn cưỡi ngựa, thị vệ trở lại đội quân, bóng dáng dần dần mờ xa. Mạnh Hoan vẫn ngẩn ngơ nhìn bóng lưng hắn.
Bên cạnh, giọng Chúc Đông đầy ngưỡng mộ: "Vương gia thật sự hiểu lòng người. Làm thế này, quân đội chúng ta sẽ thay đổi cách nhìn với ngài ấy."
Mạnh Hoan chậm rãi: "Hả?"
"Đoàn quân tạm thời của chúng ta rất nhiều người không phải là binh lính của vương gia, trong lòng họ chưa chắc đã thật sự trung thành với ngài ấy. Bây giờ, họ đã biết vương gia thật lòng yêu thương, thật lòng quan tâm, các binh sĩ sẽ càng thêm trung thành với ngài." Chúc Đông là người lý trí: "Vương gia là người làm việc lớn. Cơn mưa này thật tốt, để cơn mưa cuốn trôi những phiền muộn trong lòng chúng ta."
Mạnh Hoan khẽ hé môi, đôi mắt trong sáng liếc nhìn y, dường như có rất nhiều điều phức tạp muốn nói, nhưng lại không thể thốt lên. Chỉ lặng lẽ nhìn màn mưa kéo dài, hình ảnh liên tiếp hiện lên trong đầu.
Đôi môi cậu khẽ mím lại, ánh mắt sáng ngời.
Nhìn thấy những người khác lần lượt tiến lên.
Cậu nói với giọng điệu nhẹ nhàng, thanh thoát, mang theo sự tươi trẻ: "Chúng ta cũng đi thôi!"
Trong doanh trại, lửa được đốt lên để nấu cơm, da bò chắn gió mưa, không gian lạnh lẽo và ẩm ướt, các binh sĩ tụ tập lại với nhau trò chuyện, không khí dường như trở nên thoải mái hơn nhiều.
Họ nhìn thấy người trong phủ vương gia cũng không còn cảm thấy xa lạ như trước, thậm chí còn gật đầu chào.
"Đây chính là lòng người." Chúc Đông khẳng định.
"…"
Mạnh Hoan không nhịn được cười một tiếng. Cảm giác họ đã quá thần thánh hóa Lệnh Bạc Chu, như thể hắn không có nhân tính, làm việc gì cũng chỉ dựa vào trí tuệ và lý trí.
Tuy nhiên, Mạnh Hoan thì tâm trạng tốt, không muốn tranh cãi với y, trở về lều, lén lau sạch cơ thể, thay quần áo khô rồi đến bên đống lửa hơ cho ấm.
Chúc Đông bưng một bát thịt lợn nóng hổi: "Đây là vương gia mua từ nhà dân gần đây, nói chúng ta vất vả vì mưa gió, thưởng cho chúng ta, vừa g.i.ế.c xong chia cho mỗi trại một phần." Chúc Đông cười hài lòng: "Thơm quá!"
Mạnh Hoan vui vẻ chạy đến múc canh thịt lợn, nhưng vì cậu đến quá muộn, trong nồi chỉ còn lại nước canh và mỡ.
Mạnh Hoan hờn dỗi, múc một bát canh.
Cậu đang bực bội uống canh thì đột nhiên, một đoàn binh sĩ đi qua phía trước.
Tay cầm bát dừng lại.
Mạnh Hoan nhớ rằng, họ sắp đến Sơn Hải Quan rồi, quân từ Liêu Đông cũng đã tăng tốc, chuẩn bị hội quân với Lệnh Bạc Chu ở đây.
Người đi đầu là một nam nhân có vết sẹo trên mặt, trán sâu hằn những vết nhăn, biểu cảm rất dữ dội, cũng bị gió mưa làm ướt sũng.
Hắn bước nhanh về phía trước, sau lưng là một đoàn binh, một số lính khiêng hòm bảo vật và quà tặng, còn có vài tên lính, dùng áo rách bọc mấy nữ nhân xinh đẹp.
"…"
Mạnh Hoan sắc mặt thay đổi, ánh mắt liếc qua.
Những nữ nhân ấy mặc y phục đơn giản, nhưng rõ ràng được đối đãi đặc biệt trong quân đội, khuôn mặt họ trắng nõn và hồng hào, giống như những cô gái nhà nông dân sạch sẽ. Cơn mưa lớn không làm ướt áo của họ, có lẽ họ ngồi trên xe ngựa, ánh mắt vừa e thẹn vừa ngượng ngùng, cúi đầu bước qua doanh trại, không ít binh sĩ ngẩng lên nhìn họ.
Quả thực rất đẹp, nhưng họ đi về hướng doanh trại của Lệnh Bạc Chu.
Chết tiệt!
"Răng rắc."
Mạnh Hoan nghe thấy tiếng móng tay của mình cọ vào bát sứ.