Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 56
Cập nhật lúc: 2025-03-28 10:18:39
Lượt xem: 6
Mạnh Hoan cảm giác như có một vật sắc nhọn đ.â.m mạnh vào não mình, khiến cậu phải nhắm mắt lại để giảm bớt cơn choáng váng. Một ý nghĩ lập tức lóe lên trong đầu:
Xui xẻo. Xui xẻo đến cực điểm!
Kẻ bắt cóc cậu lại chính là An Thùy sao?
Dù có trốn thế nào thì cậu vẫn không thể tránh khỏi cái tuyến truyện phu thê bỏ trốn này à?
Khi trong lòng đang ngập tràn thắc mắc, một gã nam nhân cao lớn, vạm vỡ bước tới, đi đi lại lại trước mặt cậu, trầm giọng hỏi:
"Dùng hắn để đổi lấy mạng của An Nỗ Nhĩ hay c.h.ặ.t đ.ầ.u hắn, mang đến tế trước mộ An Nỗ Nhĩ?"
An Thùy vung roi da trong tay, ánh mắt trầm lắng nhìn xuống Mạnh Hoan:
"Người Hán từ trước đến nay không nói đến chuyện lấy mạng đổi mạng. Nếu chúng ta nói dùng mạng hắn để đổi lấy mạng An Nỗ Nhĩ, bọn họ sẽ hỏi: Vậy mạng của lão chủ quán trọ bị g.i.ế.c hôm đó, ai sẽ lấy gì để đổi?"
"Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn An Nỗ Nhĩ c.h.ế.t sao?" Một người đàn ông trung niên tức giận quát lên.
Ánh mắt An Thùy tối sầm lại, hắn nghiêng đầu, giơ tay lên.
Bốp!
Một cái tát nhanh như chớp giáng thẳng vào mặt gã đàn ông nọ, đánh hắn lảo đảo lùi về sau vài bước.
Giọng hắn lạnh lẽo và nguy hiểm đến mức khiến người khác rùng mình:
"Hắn tự chuốc say rồi gây chuyện ngu xuẩn, c.h.ế.t cũng đáng. Trước khi ta rời khỏi kinh thành còn có một việc phải làm, nếu các ngươi lại hành động lỗ mãng, phá hỏng kế hoạch của ta…"
Hắn ngừng lại một chút, rồi nghiến răng nói tiếp:
"Ta không chỉ lấy đầu các ngươi, mà khi về Kiến Châu, ta còn lấy luôn đầu con cái các ngươi."
Không gian lập tức im bặt.
Những người còn lại quỳ rạp xuống, không ai dám lên tiếng.
Mạnh Hoan nhìn An Thùy, da đầu căng chặt, trong lòng lạnh lẽo.
Người này hoàn toàn khác với Lệnh Bạc Chu. Lệnh Bạc Chu cũng g.i.ế.c người, nhưng hắn chưa bao giờ tự mình động thủ, tất cả đều là do thuộc hạ thay hắn ra tay, bàn tay hắn chưa từng vấy máu.
Hơn nữa, g.i.ế.c người dưới tay Lệnh Bạc Chu luôn có lý do, nếu không chọc vào hắn thì hắn là một quân tử chính trực, có thể nói chuyện hòa bình.
Còn An Thùy… quan niệm về đạo đức và nhân nghĩa của hắn vô cùng yếu ớt. Hắn muốn g.i.ế.c ai thì giết, bộ tộc Chu Lý Chân của hắn vốn có tập tục ăn thịt sống, nếu gặp năm đói kém, thậm chí còn ăn thịt người!
Mạnh Hoan cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, lòng bàn tay cũng trở nên lạnh lẽo.
Cậu hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh, mở miệng hỏi:
"Ngươi muốn gì? Tiền à? Ngươi cần bao nhiêu?"
Cậu mím môi, tiếp tục:
"Ta có thể bảo người nhà ta đưa cho ngươi."
Người nhà cậu - tức là phu quân của cậu - Lệnh Bạc Chu có tiền, rất nhiều tiền!
Ngươi muốn bao nhiêu vàng bạc, châu báu, hay bất cứ thứ gì cũng được!
Cậu tin chắc rằng chỉ cần cậu bị bắt, Lệnh Bạc Chu nhất định sẽ chi tiền.
...Dĩ nhiên, ngay khi ngươi cầm được tiền, cũng là lúc ngươi phải chết.
Câu này Mạnh Hoan không nói ra.
An Thùy nhìn cậu, ánh mắt tối lại, nhếch môi cười lạnh:
"Người nhà ngươi có thể đưa được bao nhiêu tiền?"
Hắn cúi người, giọng chậm rãi nhưng đầy sát khí:
"Những gì ta muốn, ngươi không có khả năng cho."
Hắn ra hiệu cho thuộc hạ bên cạnh:
"Trói hắn chặt lại, đi theo ta."
Từ phía sau, một lực mạnh mẽ đẩy tới khiến Mạnh Hoan phải đứng thẳng lưng. Sợi dây trói cổ tay siết chặt hơn, làm cánh tay cậu đau nhói.
Hàng mi dài khẽ rủ xuống, trong đáy mắt lóe lên một tia tức giận.
Nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng, lặng lẽ theo bọn chúng rời đi.
---
Trong hoàng thành.
Lệnh Bạc Chu trước tiên đến Văn Uyên Các, gặp gỡ các đại thần trong Nội các.
Chúng thần ai nấy đều kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên, kể từ khi được phong làm giám quốc nhiếp chính vương, Lệnh Bạc Chu dù mắc bệnh về mắt vẫn cố gắng trở lại triều chính.
Các đại thần vội đứng dậy chào đón, thứ phụ Trần còn nhường ghế của mình cho hắn:
"Vương gia, sức khỏe quan trọng hơn!"
Lệnh Bạc Chu giọng ôn hòa:
"Chúng ta hãy bàn về số tiền tuần tra muối trước đã. Thân thể của ta không đáng lo, có thể dưỡng bệnh. Nhưng bách tính thì đang cận kề tai ương, chuyện này không thể trì hoãn."
Các đại thần đồng loạt tán thưởng tấm lòng nhân nghĩa của hắn.
Bọn họ liếc nhìn thượng thư Thôi các lão:
"Vậy xin Thôi các lão nói trước?"
Thôi các lão vuốt râu, chuẩn bị cất lời.
Lệnh Bạc Chu bỗng dừng lại một chút, chậm rãi nói:
"Mời bệ hạ cùng tới đây nghị sự."
Lời này vừa thốt ra, cả phòng họp như bị một cơn gió lạnh thổi qua, khiến ai nấy đều cứng đờ.
Theo thường lệ, vào giờ này, hoàng đế Tuyên Hòa đáng lẽ phải có mặt ở nội các để quan sát chính sự.
Dù chưa đủ tư cách quyết định, nhưng vẫn cần học hỏi cách điều hành triều đình từ Lệnh Bạc Chu và các đại thần.
Nhưng giờ đây, hoàng đế không có mặt.
Điều đó chứng tỏ: Chỉ cần Lệnh Bạc Chu không lên triều, tiểu hoàng đế lập tức trốn học ngay!
Bầu không khí căng thẳng, nhưng Lệnh Bạc Chu sao có thể không hiểu? Hắn chỉ khẽ mím môi, không nói gì.
Một thái giám trực ban quỳ xuống dập đầu, bẩm báo:
"Bệ hạ tối qua đọc sách đến khuya, bị nhiễm phong hàn, sáng nay không thể rời giường, có lẽ bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi."
Tổng quản Tư Lễ Giám, thái giám Bùi Hi Di khẽ ho một tiếng, dùng tay che miệng.
Lệnh Bạc Chu thoáng dừng lại, nét mặt không có bất kỳ thay đổi nào, chẳng rõ là hắn tin hay không. Một lát sau, hắn chậm rãi đứng dậy:
"Được rồi, bản vương sẽ đi thăm bệ hạ."
Hắn ra hiệu cho Bùi Hi Di dìu mình lên kiệu, thẳng hướng Dưỡng Tâm Điện, nơi hoàng đế Tuyên Hòa đang ở.
Không cần nói cũng biết, chắc chắn đã có người vội vàng chạy trước để báo tin cho hoàng đế. Quả nhiên, khi hắn vừa đến cửa cung, giọng ho khan của hoàng đế đã vọng ra:
"Hoàng huynh! Hoàng huynh, sao huynh lại tới đây? Mắt huynh không tốt, lẽ ra nên ở phủ dưỡng bệnh mới đúng..."
Thiếu niên mười ba tuổi ho đến rút ruột rút gan, giống hệt như đang bệnh nặng nguy kịch, nhưng diễn cũng quá giả.
Lệnh Bạc Chu xuống kiệu, hành lễ rồi thản nhiên nói:
"Thần nghe bệ hạ ho nặng như vậy, chắc phong hàn rất nghiêm trọng. Người đâu, truyền thái y viện!"
Thái giám: "Tuân lệnh!"
Sắc mặt hoàng đế Tuyên Hòa lập tức lộ vẻ hoảng hốt, vội nói:
"Hoàng huynh, sáng nay trẫm đã gặp thái y, bọn họ vừa mới rời đi. Nếu lại triệu vào, chẳng phải quá phiền sao?"
Team Hạt Tiêu
Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng đáp:
"Thân thể bệ hạ là gốc rễ của giang sơn, cần phải vô cùng cẩn trọng. Dù có phiền cũng phải mời họ đến thêm một lần, như vậy thần mới yên tâm. Truyền chỉ đi."
Mỗi lời hắn nói đều xuất phát từ sự quan tâm dành cho hoàng đế, giọng điệu cũng vô cùng ôn hòa, câu chữ thì đầy đủ sự trấn an.
Nhưng lọt vào tai hoàng đế Tuyên Hòa, chỉ khiến y lạnh sống lưng.
Biết Lệnh Bạc Chu đã nhìn thấu lời nói dối của mình.
Tiểu hoàng đế thua rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-56.html.]
Bất đắc dĩ chỉ có thể giống như khi còn bảy tám tuổi, kéo dài giọng nói:
"Hoàng huynh..."
Ngón tay Lệnh Bạc Chu khẽ buông lỏng, nhưng sắc mặt hắn vẫn nghiêm nghị, không có chút nào mềm mỏng.
Hắn rõ ràng muốn dạy dỗ tiểu hoàng đế một trận, nhưng câu đầu tiên lại là:
"Bệ hạ vào trong trước đã."
Không trách mắng ngay trước mặt mọi người.
Hoàng đế cần giữ uy nghiêm, cần được người khác tôn trọng.
Hoàng đế Tuyên Hòa lập tức đỡ hắn vào trong điện, còn đích thân kéo ghế đến cho hắn ngồi. Tâm trạng hơi khó hiểu, trước khi hoàng huynh lấy vợ chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Khi đó, chỉ cảm thấy hoàng huynh luôn có một loại áp lực vô hình, một vẻ uy nghiêm bức người.
Nhưng sau khi nghe tin hoàng huynh đã thành thân, y lại không nhịn được mà thắc mắc, lẽ nào hoàng huynh cũng đối xử với thê tử của mình lạnh lùng, nghiêm khắc như vậy?
Một lát sau, Lệnh Bạc Chu cất giọng:
"Bệ hạ không nên nói dối."
Hoàng đế Tuyên Hòa ngoan ngoãn nhận sai:
"Hoàng huynh, trẫm sai rồi."
Lệnh Bạc Chu: "Bệ hạ nói dối, trốn tránh, quần thần dù không vạch trần nhưng trong lòng đều hiểu rõ. Họ sẽ cho rằng bệ hạ ngu ngốc nhu nhược, sau này càng cả gan đấu đá với bệ hạ."
Hoàng đế giọng đầy vẻ bất mãn:
"Nhưng hoàng huynh à, trẫm thực sự không muốn đến nội các, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút mà thôi."
"Bệ hạ là hoàng đế, phải tự mình cố gắng."
Hoàng đế mím môi, thấp giọng lầm bầm:
"Nhưng mà... làm hoàng đế mệt quá."
Lệnh Bạc Chu trầm giọng:
"Bệ hạ không nên nói những lời như vậy."
Hoàng đế gật đầu, sắc mặt dần giãn ra:
"Đúng rồi, trẫm biết không nên nói như vậy, bởi vì trẫm nguyện ý làm hoàng đế. Tranh đấu trên thiên hạ, còn kích thích hơn tranh đấu trên bàn cờ rất nhiều!"
Hơn nữa, làm hoàng đế có tất cả mọi thứ, tất cả mọi người đều phải kính sợ.
Ngoại trừ Lệnh Bạc Chu. Ngoại trừ hoàng huynh, y không sợ bất cứ ai.
Lệnh Bạc Chu giọng trầm xuống, từng chữ như gõ vào tâm khảm:
"Bệ hạ, thiên hạ không phải là bàn cờ. Chúng sinh, cũng không phải là quân cờ."
Hoàng đế Tuyên Hòa cười khan hai tiếng:
"Trẫm biết, trẫm chỉ nói đùa thôi. Bách tính đều là con dân của trẫm mà."
Nói xong, hoàng đế Tuyên Hòa lại không nhịn được mà thất thần.
...Hoàng huynh vẫn vô cùng khô khan, chẳng biết lãng mạn là gì. Vậy nên, vương phi thật sự sẽ thích một nam nhân như vậy sao?
Y đã từng gặp Mạnh Hoan, nghe nói là bị hoàng huynh cướp về từ trên phố. Vậy nên, Mạnh Hoan bị hoàng huynh cưỡng ép sao?
Hắn cũng đối xử với thê tử bá đạo như vậy sao? Mạnh Hoan có ghét hắn không?
Khi hoàng đế đang thất thần, Lệnh Bạc Chu đã đổi sang chủ đề khác:
"Số ngân lượng hai triệu lượng do tuần diêm ngự sử thu được, bệ hạ dự định dùng thế nào?"
Đôi mắt hoàng đế lập tức sáng rực lên:
"Trẫm có thể lấy một triệu lượng cấp cho bách tính! Còn một triệu lượng còn lại, trẫm giữ lại để dùng."
Giọng điệu y đầy tự hào.
Ban phát một triệu lượng cho bách tính, vậy chẳng phải là phân nửa hay sao?
Đây có phải là một vị hoàng đế vô cùng yêu dân không?
Lệnh Bạc Chu mím môi, giọng điệu trầm lắng:
"Bệ hạ không ngại nghe qua ý kiến của các vị đại thần trong nội các chứ?"
"Ồ."
Tiểu hoàng đế biết hoàng huynh không tán thành ý tưởng của mình, cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh. Y bực bội, nhưng không dám trách mắng Lệnh Bạc Chu, đành hậm hực mắng to:
"Trẫm thực sự không hiểu, bách tính không phải có ruộng đất sao? Vì sao lúc nào cũng phải xin bạc, hết lần này đến lần khác? Quân lương cũng vậy, không phải đồn điền có thể tự cung tự cấp sao? Vì sao vẫn phải xin bạc? Quan viên rốt cuộc đang làm gì? Ăn không ngồi rồi à?! Không giải quyết vấn đề, chỉ biết đòi bạc từ trẫm?"
Những lời này chỉ là vì giận dữ nói ra mà thôi, hoàn toàn chưa từng suy nghĩ tại sao lại như vậy.
Lệnh Bạc Chu cảm thấy lồng n.g.ự.c nhói đau, cảm giác khó chịu không sao áp chế được. Hắn mím môi thật chặt, gật đầu nói:
"Đây chính là vấn đề bệ hạ cần giải quyết sau khi thân chính."
Cơn giận của hoàng đế dần tiêu tan, hắn vô thức hỏi:
"Hoàng huynh có thể giải quyết không?"
"Có lẽ có thể, nhưng cần rất nhiều thời gian." Lệnh Bạc Chu đáp: "Đến lúc đó, bệ hạ có lẽ đã chán ghét thần, không cho thần làm nữa rồi."
"Hoàng huynh, trẫm vĩnh viễn sẽ không chán ghét huynh đâu." Hoàng đế chân thành nói xong, lại chớp chớp mắt mong chờ: "Nhưng mà, số bạc đó, thật sự không thể chia cho trẫm một triệu lượng để tu sửa Kỳ Cung sao?"
Lệnh Bạc Chu mím môi càng chặt. Ngón tay hắn siết chặt lấy thành ghế, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên.
Hắn vô cùng không tán thành đề nghị này. Hoàng đế thở dài, biết là không thể.
Từ khi Lệnh Bạc Chu được phong làm nhiếp chính vương, thực ra chưa bao giờ để y chịu thiệt thòi. Những gì đáng có y đều có đủ. Nhưng hoàng đế Tuyên Hòa luôn cảm thấy, những thứ tốt đẹp thì có bao nhiêu cũng không đủ, những gì y muốn, mãi mãi không có đủ.
Tiểu hoàng đế ngả người xuống giường, chân đung đưa qua lại:
"Xây Kỳ Cung thực sự là một yêu cầu quá đáng sao? Nhưng trẫm là hoàng đế, nếu ngay cả một Kỳ Cung cũng không có, vậy thì còn gì thú vị nữa?"
Nhưng y không hề biết rằng, số bạc một triệu lượng để xây Kỳ Cung, có thể dùng để đóng bao nhiêu chiến thuyền vững chắc, chế tạo bao nhiêu quân bị, cứu giúp bao nhiêu bách tính đang chịu cảnh đói khổ, để họ không bị c.h.ế.t đói.
Bên tai không có lời đáp lại.
Lệnh Bạc Chu nghiến chặt răng, m.á.u trong người sôi trào. Hắn chỉ sợ nếu mở miệng, lời tiếp theo sẽ là tiếng quát mắng giận dữ.
Nếu… chỉ là nếu thôi, hoàng đế không phải hoàng đế, mà chỉ là một kẻ vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn xuất hiện trước mặt hắn, thì hắn chắc chắn sẽ một cước đá văng kẻ đó ra khỏi tầm mắt.
Chỉ biết đòi hỏi cho bản thân mà chưa bao giờ chịu bỏ ra bất cứ thứ gì.
Lệnh Bạc Chu ngồi trên ghế thật lâu, cho đến khi đôi môi trở lại màu sắc bình thường.
Hắn đứng dậy, giọng điệu lạnh nhạt:
"Buổi kinh giảng lần sau, vi thần sẽ thay bệ hạ đổi một số phu tử, giảng lại về nhân chính và minh quân."
Lệnh Bạc Chu xoay người rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, trở về nội các.
Hắn cùng các đại thần đã mất rất nhiều thời gian để bàn bạc về cách phân bổ số ngân lượng này.
Đại Tông mỗi năm thu vào cũng chỉ có hai mươi triệu lượng bạc, hai triệu lượng bạc này chiếm một phần mười thu nhập cả năm.
Lệnh Bạc Chu chợt nghĩ đến số bạc mà Thôi Các lão đã tham ô.
Hắn rất bình tĩnh, cũng rất nhẫn nhịn, chưa vội trừng trị lão. Cứ để Thôi các lão tiếp tục vơ vét đi, nhưng lão sẽ không thể nhởn nhơ được bao lâu nữa. Số bạc đó sớm muộn cũng phải quay về quốc khố.
Cuối cùng, sau một hồi bàn bạc, số bạc này được phân bổ cho quân lương và cứu tế bách tính.
Lệnh Bạc Chu đi đến cửa hoàng thành, vừa định lên xe ngựa thì một giọng nói vô cùng gấp gáp vang lên:
"Vương gia!"
Là Trần An.
Y luôn điềm tĩnh, nhưng lúc này giọng nói lại hoảng loạn đến cực điểm.
Lệnh Bạc Chu hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo:
"Nói."
Giọng của Trần An, như một chiếc bình sứ rơi xuống đất, vỡ vụn thành trăm mảnh.
"Vương phi...vương phi mất tích rồi!"