Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-03-11 22:10:47
Lượt xem: 6

“Thắng rồi sao?” Mạnh Hoan quay đầu lại.

 

Lệnh Bạc Chu: “Thắng rồi.”

 

“……”

 

Tiếng nói của vị khách thanh nhã đang nói dở chợt im bặt, thần sắc trở nên kỳ quái. Hắn nhìn Lệnh Bạc Chu, rồi lại nhìn về phía thiên tài cờ vây của bọn họ.

 

Công tử trẻ tuổi khẽ siết ngón tay, nhẹ nhàng nắm lấy đầu gối, dường như không thể tin rằng mình lại thua. Nhưng sau một lúc, hắn đập mạnh bàn tay xuống, rồi nở nụ cười sảng khoái và thoải mái: “Kỳ nghệ của ta không tinh thông, xin cam bái hạ phong. Chỗ ngồi trên mũi thuyền xin nhường lại cho hai vị công tử.”

 

Nói xong, hắn đứng lên, dưới ánh đèn lại đánh giá Lệnh Bạc Chu một lần nữa.

 

Mạnh Hoan: “Chúng ta vẫn sẽ thanh toán đầy đủ, cảm ơn ngươi.”

 

Trong giọng điệu mang theo sự cảm kích, cũng rất thân thiện. Nghe vậy, ánh mắt Lệnh Bạc Chu khẽ chuyển hướng về phía cậu, khóe môi hơi nhếch lên một đường cong mảnh.

 

Công tử trẻ tuổi mấp máy môi, rồi đột nhiên nói thêm một câu khó hiểu: “Vị công tử mù này kỳ nghệ cao siêu, tại hạ vô cùng khâm phục, lòng sinh ngưỡng mộ. Không biết có thể kết giao với công tử, hoặc thỉnh công tử chỉ giáo đôi chút không?”

 

Ý gì đây?

 

Mạnh Hoan ngơ ngác, đây là muốn làm quen với Lệnh Bạc Chu sao?

 

Theo tính cách của Lệnh Bạc Chu, hắn chỉ cần lắc đầu từ chối là được. Nhưng hắn lại trầm lặng một lúc, rồi hỏi: “Vừa rồi ta nghe thấy tiếng lật sách của các hạ?”

 

Công tử trẻ tuổi vội đáp: “Đúng vậy, vừa rồi tại hạ đang đọc ‘Văn tập của tiên sinh Cam lão’.”

 

Đây là một vị đại nho nổi tiếng của đại tông, vừa có học vấn sâu rộng, vừa viết tản văn rất hay. Giới học giả tranh nhau đọc sách của ông, lấy việc bàn luận thơ văn của ông làm thú vui tao nhã.

 

Lệnh Bạc Chu khẽ rũ mắt xuống: “Các hạ vừa lật đến trang ba mươi bảy, dòng thứ hai, chữ thứ sáu dẫn một câu thơ.”

 

“……”

 

Mạnh Hoan tròn mắt kinh ngạc.

 

Lệnh Bạc Chu đã ghi nhớ cả quyển sách sao? Còn nhớ cả vị trí cụ thể lẫn số chữ?

 

Công tử trẻ tuổi thoáng sững sờ, vội vàng giở sách ra, quả nhiên nhìn thấy câu thơ đó.

 

Thổi gợn nước xuân một ao.

 

Thần sắc hắn ta thoáng trầm xuống, ôm quyền, lui lại một bước: “Tại hạ xin cáo từ.”

 

Nói xong, hắn ta xoay người rời đi dứt khoát.

 

Bóng lưng của hắn biến mất vào khoang thuyền, Mạnh Hoan vẫn chưa hiểu rõ tình huống, ngơ ngác hỏi: “Câu thơ đó có ý gì vậy?”

 

“Không có ý gì cả.” Lệnh Bạc Chu nắm tay cậu, dẫn cậu ngồi xuống. “Chỉ là bảo hắn đừng lo chuyện bao đồng.”

 

“……”

 

Mạnh Hoan nghĩ, đây chính là cách người có học đấu trí với nhau sao?

 

Cậu chớp đôi mắt hạnh, rồi cuối cùng cũng ngồi xuống ghế. Tiểu nhị vui vẻ chạy tới: “Hai vị, muốn ăn uống gì không?”

 

Ở mũi thuyền hoa thuyền có treo danh sách các loại rượu. Mạnh Hoan nhìn một hồi lâu, cậu chưa từng uống nhiều rượu, bèn cúi đầu hỏi Lệnh Bạc Chu: “Chúng ta uống gì đây?”

 

“Loại rượu vào miệng êm dịu một chút, rượu quá mạnh ngươi không uống được.”

 

Mạnh Hoan: “Ồ.”

 

Tiểu nhị giới thiệu: “Vậy thì Kim Hoa tửu, vị ngọt thuần tính.”

 

Mạnh Hoan nghe vậy, chậm rãi giơ tay lên: “Khoan đã.”

 

Tuy cậu không giỏi uống rượu, uống một chút là đã say, nhưng ra ngoài chẳng phải là để tận hưởng sao? Say thì cũng có sao đâu. Hơn nữa, cậu vốn dĩ thích theo đuổi cảm giác kích thích. “Có thể mang loại mạnh hơn không?”

 

Mạnh Hoan đầy mong chờ.

 

Tiểu nhị: “Rượu thiêu? Trúc Diệp Thanh thế nào ạ? Sản xuất tại Thiệu Hưng, ngâm ủ bằng bã rượu, hương vị cực mạnh. Hay là Kinh tửu Thiêu Đao? Chúng ta đều có.”

 

Mạnh Hoan suy nghĩ: “Vậy thì…mang hết ra, mỗi thứ một chút đi.”

 

Lệnh Bạc Chu chỉ lặng lẽ nghe, không nói gì.

 

Nếu sinh muộn vài trăm năm, hắn có thể nghĩ ra một từ để hình dung Mạnh Hoan: "Vừa non tay vừa thích thử thách."

 

Cậu còn gọi thêm đồ ăn: một con ngỗng kho, hai đĩa đậu phộng rang, hai dĩa thịt bò xông khói, một con thỏ nướng, măng luộc muối và hạt thì là, bày đầy cả bàn. Tâm trạng của Mạnh Hoan không chỉ đơn giản là kích động nữa, mà là vô cùng vui vẻ.

 

Đây mới là cuộc sống xuyên thư bình thường chứ! Ngồi trên thuyền hoa ngắm cảnh đêm, uống chút rượu, ăn chút đồ nhắm, vui vẻ cười nói với bạn bè, cùng người yêu tận hưởng hơi thở phồn hoa của phố thị.

 

Mạnh Hoan nếm thử món ăn trên bàn, ngỗng kho có vị đậm đà, mặn ngọt vừa miệng. Cậu gắp một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai vừa phát ra tiếng "ưm ưm" không ngừng: “Ngon quá, ngon quá, ngon quá! Nào, để ta đút ngài một miếng.”

 

Nói rồi, cậu gắp một lát thịt mỏng, đưa đến bên môi Lệnh Bạc Chu: “Há miệng nào.”

 

Giọng nói không che giấu nổi sự phấn khích.

 

Lệnh Bạc Chu hé môi, miếng ngỗng kho vào miệng, hắn chậm rãi nhai, bên tai là giọng nói mong chờ của Mạnh Hoan: “Ngon chứ?”

 

Lệnh Bạc Chu thấy buồn cười, nhưng vẫn gật đầu.

 

Mạnh Hoan lập tức nở nụ cười vui vẻ: “Tốt!”

 

Cậu chỉ muốn chia sẻ niềm vui này với hắn.

 

Mạnh Hoan rất công bằng, mình ăn một miếng thì đút Lệnh Bạc Chu một miếng. Cậu ăn nhanh, Lệnh Bạc Chu ăn chậm, đến mức hắn phải nhẹ nhàng nâng tay: “Được rồi, Hoan Hoan tự ăn đi.”

 

“Ồ.” Mạnh Hoan gật đầu.

 

Chưa uống rượu mà đã hơi say.

 

Một lát sau, rượu cũng được mang lên. Các món ăn đều đã được thị vệ kiểm tra, xác nhận an toàn, sau đó họ lui ra đứng một bên.

 

Mạnh Hoan cầm chén Kim Hoa tửu lên, nhấp một ngụm nhỏ, rồi rót cho Lệnh Bạc Chu một chén: “Vương gia, thử xem?”

 

Lệnh Bạc Chu uống cạn một hơi.

 

Mạnh Hoan lại cầm lấy chén rượu thiêu, chưa uống mà đã bị mùi cay xộc vào mũi. Cậu khẽ nhấp một ngụm, lập tức nhăn mày: “Cay quá.”

 

Mạnh Hoan thấy rượu này không hợp với mình, bèn đưa chén cho Lệnh Bạc Chu.

 

Lệnh Bạc Chu vẫn uống cạn một hơi, sắc mặt không đổi.

 

Mạnh Hoan bất ngờ: “Rượu mạnh thế mà ngài cũng uống được sao?”

 

Hình tượng trong lòng cậu, Lệnh Bạc Chu luôn rất quy củ, gần như không bao giờ động vào rượu.

 

“Trước đây ở Cô Châu, mùa đông rét buốt, thường phải uống rượu mạnh để sưởi ấm dạ dày, làm ấm cơ thể.”

 

Mạnh Hoan là người miền nam, học đại học cũng ở miền nam, thậm chí chưa từng thấy tuyết. Nghe vậy, cậu lộ vẻ khao khát: “Là Cô Châu ở phương Bắc, nơi ngài sống từ nhỏ đến lớn sao?”

 

Lệnh Bạc Chu sinh ra trong một phiên vương phủ, khi phiên vương trưởng thành bắt buộc phải trở về đất phong.

 

Lệnh Bạc Chu đáp: “Ừ, đến năm hai mươi tuổi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-45.html.]

 

“Hai mươi tuổi thì vào kinh làm Nhiếp chính vương, đúng không?” Mạnh Hoan tò mò hỏi.

 

Lệnh Bạc Chu lại “ừ” một tiếng.

 

Giọng của Mạnh Hoan khi xa khi gần, đuôi câu nhấc lên như đang suy nghĩ điều gì: “Vậy ngài có nhớ nhà không?”

 

“…”

 

Lệnh Bạc Chu khẽ cười: “Thỉnh thoảng.”

 

Mẫu phi của hắn mất sớm, qua đời sau một cơn bạo bệnh vào mùa đông. Phụ vương quá tận tụy triều chính, mâu thuẫn với chỉ huy sứ vệ sở ở Cô Châu, trong một đêm say rượu đã bị sát hại. Khi ấy, Lệnh Bạc Chu vừa kế vị vương vị, liền bị điều vào kinh.

 

Đối với hắn, ký ức về quê nhà dừng lại tại đó.

 

Mạnh Hoan gật gật đầu, rót một chén rượu mạnh, nhấp thử vị cay nồng, trong đầu tưởng tượng cảnh Lệnh Bạc Chu uống rượu sưởi ấm.

 

Hắn chắc cũng từng có thời tuổi trẻ tràn đầy khí khái, khoác hồ cừu, trên người phảng phất sát khí khi xông pha chiến trận, uống rượu từng ngụm lớn, ăn thịt từng tảng to.

 

Mạnh Hoan đột nhiên có chút mong đợi: “Sau này nếu có thời gian, ngài dẫn ta đến Cô Châu chơi được không? Dẫn ta đi săn, đi dạo khắp nơi.”

 

Giọng thiếu niên vương vấn men say, khẽ phả bên tai hắn.

 

Quá đỗi đáng yêu, ai mà từ chối được cơ chứ.

 

Lệnh Bạc Chu gật đầu: “Được, chờ khi bệ hạ trưởng thành, bắt đầu thân chính, ta sẽ đưa ngươi về Cô Châu.”

 

“Phải mất bao lâu?” Mạnh Hoan hỏi.

 

Lệnh Bạc Chu đáp: “Không chắc. Nhưng một khi bệ hạ lớn rồi, không còn cần Nhiếp chính vương phò tá nữa, dù ban đầu vì nể tình mà giữ ta lại kinh thành, sớm muộn gì cũng sẽ chán ghét.”

 

Đây chính là lòng đế vương.

 

Lệnh Bạc Chu hơi nghiêng đầu, dù không nhìn thấy, nhưng vẫn hướng về phía Mạnh Hoan: “Đến lúc đó, ta sẽ phải hồi quốc trở về Cô Châu, mang theo toàn bộ người trong vương phủ. Sau này chúng ta sẽ định cư tại đó.”

 

Mạnh Hoan ngạc nhiên: “Hả? Không thể ở lại kinh thành sao?”

Team Hạt Tiêu

 

Lệnh Bạc Chu không đáp mà hỏi lại: “Hoan Hoan thích kinh thành à?”

 

“Cũng không hẳn.” Mạnh Hoan chống đầu.

 

Gió đêm mùa hạ thổi tới, mang theo hơi nóng, phớt qua mặt như một tấm lụa mềm mại lướt nhẹ, có chút ngứa ngáy.

 

Thuyền hoa náo nhiệt, giọng Mạnh Hoan không lớn, nhưng rất rõ ràng.

 

“Ngài đi đâu, ta đi đó.”

 

Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của Mạnh Hoan hướng về phía mình, câu nói này là dành cho hắn.

 

Khóe môi Lệnh Bạc Chu khẽ cong, ngón tay siết lại, trong lòng bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường.

 

Dù hiện tại bệ hạ vô cùng ỷ lại vào hắn, nhưng sau này khi đã đủ lông đủ cánh, trưởng thành hiểu chuyện, nhất định sẽ e dè hắn, sẽ không cho hắn ở lại kinh thành, mà sẽ tìm cách đẩy đi thật xa. Vì vậy, Lệnh Bạc Chu muốn nhân lúc bản thân còn nắm quyền, cố gắng chỉnh đốn triều đình nhiều nhất có thể. Nhưng mọi thứ rồi cũng sẽ kết thúc, với tư cách phiên vương, hắn phải quay về đất phong của mình.

 

“Được, đến lúc đó ta đưa ngươi đi.”

 

Mạnh Hoan gật đầu, nâng chén nhấp một ngụm nhỏ.

 

Uống rượu không thôi có vẻ nhàm chán, cậu quay sang nhìn Lệnh Bạc Chu: “Rượu mạnh này ngài uống được bao nhiêu?”

 

Lệnh Bạc Chu đáp: “Từng say một lần, chắc khoảng năm sáu túi rượu.”

 

Khi đó, hắn đang săn b.ắ.n trên thảo nguyên, bắt được một con mãnh thú hiếm có. Giữa đêm đông trên tuyết nguyên, cả đoàn dựng trại, uống rượu vui vẻ, uống đến mức ngủ mê man không tỉnh.

 

Đôi mắt đen láy của Mạnh Hoan xoay chuyển, giọng đầy hứng thú: “Vậy là rất uống được? Vậy ngài biểu diễn thử đi?”

 

Lệnh Bạc Chu: “...?”

 

“Uống đi mà, ta muốn xem ngài uống được bao nhiêu.” Mắt Mạnh Hoan lấp lánh như sao, trông cậu như đang đùa giỡn.

 

Đề nghị này thực sự quá ấu trĩ.

 

Phía sau hai người, đám thị vệ giả trang thành gia nhân, đứng cách bốn năm bước, ngoài việc cảnh giác xung quanh, tai cũng vô thức dỏng lên nghe vương gia và vương phi nói chuyện.

 

Nhóm thị vệ đều là thân tín của Lệnh Bạc Chu từ Cô Châu, hiểu rõ chủ nhân mình. Nghe thấy vương phi nói vậy, ai nấy đều bật cười thầm.

 

Đây chẳng phải là muốn vương gia biểu diễn một màn tuyệt kỹ để chọc mình vui sao?

 

Không thể nào, vương gia của bọn họ tuyệt đối không phải người tùy tiện như vậy.

 

Tuyệt đối không thể...

 

Đám thị vệ còn chưa nghĩ xong, giọng nói bình thản của Lệnh Bạc Chu vang lên: “Được, vậy ta uống, Hoan Hoan đếm xem ta uống được bao nhiêu.”

 

“...”

 

Lệnh Bạc Chu cầm lấy ly rượu, là một chiếc chén gốm men trắng vẽ hoa lam.

 

Mạnh Hoan trợn to mắt. Cậu chỉ mới l.i.ế.m nhẹ một chút đã thấy cay xé họng, vậy mà Lệnh Bạc Chu liên tiếp uống hết mấy ly, sắc mặt vẫn không đổi, hơn nữa hoàn toàn không đỏ mặt.

 

“Wow, tửu lượng thật sự quá tốt.”

 

Mắt Mạnh Hoan sáng rực.

 

Một lát sau, như bị hắn khích lệ, Mạnh Hoan nói: “Ta cũng thử xem!” Nói rồi liền cướp lấy chén rượu trong tay hắn, dốc một ngụm lớn.

 

“Ừng ực.”

 

Ngay sau đó, cậu ôm cổ họng ho sặc sụa, mặt đỏ bừng, đôi mắt chợt long lanh như muốn khóc, rồi lập tức lao vào n.g.ự.c Lệnh Bạc Chu.

 

“...”

 

Lệnh Bạc Chu bị cậu đ.â.m vào người, lảo đảo một chút rồi vững lại ngay, vẻ mặt không mấy thay đổi, đưa tay chạm lên lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ về: “Uống vội quá à?”

 

Mạnh Hoan gục trong lòng hắn, ho sặc sụa, cảm giác rượu nóng như lửa đốt, từ cổ họng lan xuống dạ dày, cay đến mức không thể chịu nổi.

 

Bên tai dường như có tiếng cười khe khẽ.

 

Lệnh Bạc Chu lại đang cười nhạo cậu.

 

Mạnh Hoan hừ một tiếng, đ.â.m mạnh vào người hắn.

 

Cơ thể Lệnh Bạc Chu mang một cảm giác mát lạnh khó tả, giữa mùa hè, dựa vào hắn rất dễ chịu.

 

“Được rồi, Hoan Hoan ngoan.” Cảm nhận được động tác giãy giụa của cậu, Lệnh Bạc Chu hơi cúi xuống, tìm được tai và gáy cậu.

 

Cậu dường như không nhận ra, bàn tay bất giác mân mê nơi đó.

 

“...”

 

Ngón tay Lệnh Bạc Chu thon dài, khớp xương rõ ràng, động tác vuốt ve này khiến Mạnh Hoan bỗng dưng nóng lên, làn da như phát sốt. Cậu vội vàng tránh ra, đổi chủ đề: “Ta vẫn nên uống hoàng tửu thôi, thật sự không quen uống rượu mạnh.”

 

Ngón tay Lệnh Bạc Chu khựng lại một chút, sau đó rụt tay về giấu vào trong tay áo.

 

“Được.”

Loading...