Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 45.1

Cập nhật lúc: 2025-03-11 22:11:51
Lượt xem: 7

Rượu là thứ ban đầu uống chưa hiểu được vị ngon, nhưng uống rồi lại dễ nghiện. Mạnh Hoan lờ đờ, đầu bắt đầu choáng váng, thì bỗng nhiên sàn thuyền bị ai đó giẫm mạnh làm rung lên, bên tai vang lên tiếng hô hào.

 

"Bắn pháo hoa rồi!"

 

Mạnh Hoan: "Bắn pháo hoa rồi?"

 

Cậu quay về phía tiếng động, pháo hoa đã chuẩn bị sẵn, dường như đến đúng giờ, có một nhóm người để trần thân trên cầm đuốc tiến lại gần.

 

Không khí trở nên náo nhiệt hơn, không biết từ lúc nào cầu đã chật kín người, ven bờ cũng đông nghịt, bóng dáng lay động, áo quần phất phơ dưới ánh đèn.

 

Chỉ nghe thấy một tiếng "vút!" của thuốc pháo xé gió bay lên, ngay sau đó trên trời nổ tung một đóa pháo hoa, ánh sáng rực rỡ lan tỏa, tàn lửa dần từ sáng thành tối, chậm rãi rơi xuống.

 

Mạnh Hoan reo lên: "Pháo hoa này màu cam!"

 

Team Hạt Tiêu

Cậu biết Lệnh Bạc Chu không nhìn thấy, nhưng vẫn muốn miêu tả cho hắn nghe: "Cái này màu xanh lam!"

 

"Màu đỏ!"

 

"Nhiều màu!"

 

"…"

 

Lệnh Bạc Chu hơi cúi mắt, không nhìn về phía pháo hoa bùng sáng, khóe môi nở một nụ cười mơ hồ.

 

Hắn dường như cũng có thể thấy được cảnh sắc rực rỡ mà Mạnh Hoan miêu tả, khẽ gật đầu: "Ừ, rất đẹp."

 

Mạnh Hoan được khích lệ, càng hăng hái tả lại: "Lần này là rất nhiều pháo hoa cùng bay lên, đủ loại màu sắc, bên này một đóa đỏ, bên này một đóa xanh, còn có mấy cái năm màu, nhưng màu cam là nhiều nhất, sáng đến chói cả mắt."

 

Lệnh Bạc Chu khẽ cười: "Vậy à, đẹp đến vậy sao?"

 

"Đúng đúng đúng, đẹp lắm!"

 

Hắn nghe ra giọng Mạnh Hoan đã hơi líu lưỡi, tốc độ nói nhanh hơn, rõ ràng là đã say, mơ hồ đến mức không còn tỉnh táo.

 

Mạnh Hoan ngẩng đầu nhìn lên pháo hoa, không biết là do rượu hay do ánh sáng quá lộng lẫy, đầu óc bắt đầu quay cuồng, nhưng đồng thời lại thấy rất tỉnh táo, mọi âm thanh xung quanh dường như xa dần, như thể cậu và thế giới cách nhau một lớp màn.

 

Trước mặt cậu, Lệnh Bạc Chu ngồi ngay ngắn, là người gần cậu nhất.

 

Mạnh Hoan giơ tay, cảm giác cơn nóng rực trong người dần lắng xuống, cũng không còn nhìn pháo hoa nữa, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai hắn, tựa vào để giữ thăng bằng.

 

"Hơi buồn ngủ."

 

Lệnh Bạc Chu: "Buồn ngủ rồi sao?"

 

Mạnh Hoan choáng váng, nhẹ cọ cọ vào má hắn: "Hình như cũng không hẳn là buồn ngủ, mà là chóng mặt."

 

Lệnh Bạc Chu hiểu ra: "Hoan Hoan say rồi."

 

Mạnh Hoan lắc đầu, rầm rì: "Ừm…có lẽ là say rồi."

 

Cậu uống say mà rất ngoan, không như người khác cãi ngang, làm loạn, một mực không chịu nhận mình đã say.

 

Lệnh Bạc Chu không nhìn thấy, chỉ có thể nhẹ nhàng đặt tay lên vai Mạnh Hoan, cảm nhận mùi rượu và giọng điệu của cậu để đoán trạng thái: "Còn muốn xem pháo hoa nữa không?"

 

"Sao ngài lại hỏi vậy?"

 

"Nếu không xem nữa thì chúng ta về phủ thôi."

 

Ban nãy còn lười biếng nằm trong lòng hắn, nhưng vừa nghe nói "về phủ", Mạnh Hoan lập tức lắc đầu: "Không được không được, ngồi thêm chút nữa, đợi đến lệnh giới nghiêm rồi hãy về. Khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến mà…"

 

Ngón tay đặt sau gáy Mạnh Hoan của Lệnh Bạc Chu khẽ co lại, hơi ngừng một chút.

 

Hắn đã nhốt Mạnh Hoan trong vương phủ một thời gian, biết nếu thả cậu đi tự do, chắc chắn cậu sẽ chạy đến Phụng Tường tìm cha mình. Lúc đầu, Lệnh Bạc Chu không muốn cậu rời đi, nhưng bây giờ…lại không nỡ để cậu đi.

 

Vẫn luôn giữ người trong vương phủ, nên chỉ cần ra ngoài một lần, cậu đã vui đến mức không muốn quay về.

 

Trong đầu Lệnh Bạc Chu nảy ra một suy nghĩ, hắn mơ hồ biết điều này không thích hợp, nhưng vẫn không thể ngăn cản được.

 

…Có lẽ, hắn nên để Mạnh Hoan tự do ra vào vương phủ, trả lại sự tự do cho cậu.

 

Nhưng về phần Mạnh Hoan sẽ chọn đi hay ở, trước đây hắn luôn chắc chắn cậu sẽ rời đi, còn bây giờ…hắn lại cảm thấy mọi chuyện có thể sẽ khác.

 

Giọng nói của Lệnh Bạc Chu rất nhẹ: "Ngày mai lại ra ngoài, được không?"

 

Mạnh Hoan nồng nặc mùi rượu, lập tức tóm lấy trọng điểm: "Ngày mai cũng ra ngoài sao?"

 

"Ra ngoài." Lệnh Bạc Chu đáp.

 

Mạnh Hoan không phải là người khó chiều, vừa nghe câu này liền gật đầu, lười biếng ngẩng lên: "Được, vậy chúng ta về thôi."

 

Cậu gần như nhảy phóc xuống bậc thang, làm đám thị vệ bên cạnh giật b.ắ.n mình, suýt nữa thì túm cổ áo cậu kéo lại.

 

Lên xe ngựa, Mạnh Hoan lười biếng ngồi dựa vào, cảm giác trước mắt vẫn tràn ngập cảnh thuyền hoa rực rỡ và pháo hoa sáng rực, như thể bản thân vẫn chưa rời khỏi không khí náo nhiệt kia. Nhưng cậu thực sự hơi chóng mặt, đầu nghiêng tựa vào cổ Lệnh Bạc Chu.

 

"Lại phải về phủ rồi." Giọng điệu có chút ủ rũ.

 

Lệnh Bạc Chu vô thức cong môi, cảm thấy hắn chẳng khác gì một đứa trẻ chưa chơi đủ đã bị gọi về nhà.

 

Trên đường về phủ, Mạnh Hoan cứ thở dài thườn thượt cả trăm lần, tâm trạng luân phiên thay đổi giữa "Vui quá!" và "Sao lại phải về rồi…", nhưng tay thì vẫn nắm chặt lấy tay Lệnh Bạc Chu không chịu buông.

 

Về đến phủ, hiếm khi chủ nhân quay về muộn như vậy, đám hạ nhân lập tức mang nước nóng tới, chuẩn bị hầu hạ hai người tắm rửa.

 

Mạnh Hoan nhớ ra chuyện này, mắt lờ đờ khép hờ, nói: "Các ngươi về ngủ đi, để ta hầu hạ Lệnh Bạc Chu tắm rửa."

 

Cậu trực tiếp gọi thẳng tên ba chữ "Lệnh Bạc Chu".

 

Hành động này cực kỳ thất lễ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-45-1.html.]

Đám hạ nhân sợ đến dựng tóc gáy, nhưng Lệnh Bạc Chu chỉ hơi cúi mắt, khẽ mỉm cười, vẫn là dáng vẻ "nương tử" của hắn thật đáng yêu.

 

Chỗ tắm là một hồ nước khá rộng, hiện đã được đổ đầy nước ấm, hơi nước lượn lờ bốc lên.

 

Trước mắt Lệnh Bạc Chu vẫn là một mảng tối đen, hắn chỉ nghe thấy tiếng y phục cọ xát, dường như Mạnh Hoan đang cởi y phục.

 

Cằm hắn hơi cúi xuống, khớp ngón tay vô thức cử động.

 

"Ta cũng muốn tắm, vậy cùng nhau đi?" Mạnh Hoan nói: "Tiết kiệm thời gian, tắm xong còn ngủ sớm."

 

Lệnh Bạc Chu nhẹ giọng đáp "Được", sau đó liền cảm nhận được động tác của đối phương. Tiếng vải áo sột soạt vang lên, Mạnh Hoan đang cởi nút thắt bên hông hắn, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng đầu ngón tay đang kéo dây lưng, thế nhưng hắn chẳng thấy được gì.

 

Môi và sống mũi hắn thoáng lạnh nhạt, yên tĩnh đứng yên tại chỗ.

 

Y phục trút xuống sàn.

 

Làn gió mát lướt qua vai, rõ ràng là đã không còn một mảnh vải che thân.

 

Mạnh Hoan dắt hắn bước vào trong hồ.

 

Nếu là ngày thường, Mạnh Hoan chắc chắn sẽ rất xấu hổ, nhưng bây giờ Lệnh Bạc Chu không nhìn thấy gì, mà bản thân cậu lại đang lâng lâng vì rượu, nên không khí giữa hai người bỗng chốc trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.

 

Mạnh Hoan cầm khăn lau: "Để ta kỳ lưng cho ngài."

 

Cậu nhúng khăn vào nước rồi chà nhẹ lên vai Lệnh Bạc Chu, sau đó lại chợt nhớ ra: "Vẫn chưa rửa mặt."

 

Cậu vắt bớt nước, tay mềm nhũn không còn sức, ướt đẫm rồi đắp lên mặt Lệnh Bạc Chu.

 

"…"

 

Khi khăn được nhấc ra, hàng lông mày dài của Lệnh Bạc Chu đã lấm tấm nước, hai má cũng phủ một tầng hơi nước mỏng, bờ môi vì bị nước nóng thấm vào mà hơi ửng đỏ.

 

Dải lụa trắng trên mắt hắn vẫn chưa được tháo xuống, lúc này lại ướt sũng, dán sát vào sống mũi, lớp lụa mỏng trong suốt buông lơi, toát ra một vẻ u tối tịch mịch pha chút yếu ớt bệnh tật.

 

Mạnh Hoan nói: "Ta tháo thứ này trên mắt ngài xuống trước nhé?"

 

Ngón tay Lệnh Bạc Chu khẽ cử động, khó giấu nổi sự căng thẳng.

 

Che mắt không chỉ vì sợ ánh sáng, mà còn vì hắn cảm thấy an tâm hơn khi bị bịt mắt. Một khi dải lụa kia rơi xuống, trước mắt hắn vẫn chỉ là một màu đen vô tận, chẳng còn thứ gì ngăn cách, hắn sẽ rơi vào cảm giác mơ hồ, vô định.

 

Mạnh Hoan chầm chậm gỡ dải lụa, dùng tay giật nhẹ một cái: "Soạt."

 

Cơn lạnh buốt lướt qua mắt, dải lụa rơi xuống, để lộ đường nét lông mày thanh tú của Lệnh Bạc Chu. Hàng mi vừa dài vừa dày khẽ run rẩy, như thể chưa thích nghi được với sự thay đổi đột ngột.

 

"Hoan Hoan…"

 

Mạnh Hoan hiểu cảm giác của hắn, vội nói: "Không sao, có ta ở đây, đừng sợ."

 

Nói rồi, nhẹ nhàng chạm vào mí mắt hắn.

 

Mạnh Hoan quỳ trong nước, nghiêng người về phía trước ôm lấy hắn: "Đừng sợ."

 

Khoảnh khắc áp sát, cả hai đều không mặc gì, làn da nóng rẫy cọ vào nhau, mang theo hơi ấm râm ran.

 

Ôm một lúc, Mạnh Hoan bỗng chốc tỉnh táo, lập tức lùi ra sau: "Hả?"

 

Tay cậu thấm nước, khẽ vuốt lên mặt Lệnh Bạc Chu: "Ổn rồi, không sao đâu. Tắm rửa sẽ làm ướt, nên trước tiên tháo ra, tắm xong lại che lại, được không?"

 

Giọng nói của Lệnh Bạc Chu khàn khàn: "Được."

 

Nghe thấy câu trả lời này, trong lòng Mạnh Hoan bỗng dưng nghẹn lại, bàn tay vốn định buông ra lại không nhịn được mà nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn, để mặc dòng nước lướt qua làn da trơn láng.

 

Môi Lệnh Bạc Chu hơi đỏ, dù đã tháo dải lụa nhưng vẫn nhắm mắt lại, dáng vẻ vừa thanh quý vừa lạnh nhạt. Thế nhưng khi cảm nhận được động tác vuốt ve của Mạnh Hoan, hắn hơi nghiêng đầu.

 

Bờ môi mỏng chạm vào lòng bàn tay cậu, mang theo một cơn ngứa ngáy như gợn sóng lan tỏa, hàng mi ướt sũng buông rủ.

 

Trái tim Mạnh Hoan như có thứ gì đó lay động.

 

Cậu bất giác l.i.ế.m môi.

 

Không nhịn được, lại nhìn thêm một cái.

 

…Đột nhiên rất muốn hôn lên.

 

Nhưng Mạnh Hoan kiềm chế lại suy nghĩ này, chậm rãi cầm lấy khăn, thấm ướt rồi chà lên vai hắn, ánh mắt vô thức trượt xuống.

 

Bờ vai Lệnh Bạc Chu rắn chắc rộng lớn, cơ bắp rắn rỏi, thân hình rất đẹp, không quá lực lưỡng nhưng lại cao ráo săn chắc, cơ bụng gọn gàng, sức mạnh còn hơn cả những gì Mạnh Hoan tưởng tượng.

 

 

…Nhìn xuống thêm chút nữa.

 

Mạnh Hoan vội lắc đầu, thu lại ánh nhìn.

 

Trong đầu lâng lâng, chỉ cần liếc qua, trong tâm trí cậu liền hiện lên những hình ảnh mập mờ kia.

 

Nói nghiêm túc, Mạnh Hoan thật ra cũng chẳng biết rõ nơi đó trông ra sao.

 

Hôm ấy, cậu xấu hổ đến mức không dám nhìn, hơn nữa trong phòng cũng tối om, Lệnh Bạc Chu bận "sử dụng", còn cậu chỉ có ấn tượng mơ hồ.

 

Nhưng bây giờ, Lệnh Bạc Chu đã mù rồi, đâu biết cậu đang nhìn gì.

 

Trái tim Mạnh Hoan đập thình thịch, tiếng vang vọng trong tai.

 

Không biết vì sao lại có chút tò mò…

 

Không nhịn được, ánh mắt cậu dần trượt xuống dưới mặt nước gợn sóng.

 

Loading...