Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 44: Cưng Chiều Thê Tử

Cập nhật lúc: 2025-03-09 21:00:29
Lượt xem: 9

Mạnh Hoan quay đầu hỏi Lệnh Bạc Chu: “Chúng ta có đi không?”

 

Lệnh Bạc Chu hơi nghiêng đầu: “Hoan Hoan muốn đi thì đi.”

 

Mạnh Hoan gật đầu: “Ừm!”

 

Cậu nắm tay Lệnh Bạc Chu bước lên boong thuyền. Quả nhiên, mặt hồ Cẩm Hà nhìn từ đây càng bao quát hơn. Trên mặt nước lấp lánh gợn sóng, những ánh đèn phản chiếu chập chờn, mang đậm phong vị sông Tần Hoài với cảnh đèn hoa, mái chèo. Hơi nóng hòa quyện cùng hương rượu và son phấn, khiến lòng người khoan khoái.

 

Dưới mái lều đen ở đầu thuyền có tầm nhìn đẹp nhất. Mạnh Hoan vừa định đi qua, nhưng tiểu nhị đã chặn lại: “Xin lỗi công tử, chỗ này có người đặt trước rồi.”

 

Mạnh Hoan thoáng thất vọng nhưng vẫn gật đầu, bước vào trong: “Vậy ta ngồi bàn giữa thân thuyền vậy.”

 

Nhưng cậu còn chưa kịp ngồi xuống, tiểu nhị lại vội vàng chạy đến: “Ấy, công tử, bàn này cũng không được đâu, cũng có người đặt trước rồi.”

 

“…….”

 

Mạnh Hoan dù hơi cụt hứng nhưng vẫn lịch sự gật đầu: “Vậy ta có thể ngồi ở đâu?”

 

Tiểu nhị xoay qua xoay lại, vẻ mặt đầy áy náy: “Công tử có thể ngồi bàn này, bàn này, hoặc bàn này…các bàn này đều được.”

 

Những chỗ ngồi còn lại đều nằm ở góc khuất, tối hơn, kém xa so với vị trí cậu chọn ban đầu.

 

Mạnh Hoan đứng yên, do dự.

 

Ngồi thì hơi khuất. Không ngồi, đổi thuyền khác thì vị trí không đẹp bằng, chưa kể có thể đã hết chỗ.

 

Cơn rối loạn lựa chọn bắt đầu phát tác, trong lúc cậu đang cân nhắc thì bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ của Lệnh Bạc Chu.

 

Dù không nhìn thấy, nhưng chỉ cần Mạnh Hoan hơi ngẩn người, Lệnh Bạc Chu liền đoán được cậu đang nghĩ gì.

 

Mạnh Hoan hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay hắn, có chút bực bội.

 

Hai người mãi chưa chịu ngồi xuống, tiểu nhị biết họ không hài lòng với chỗ ngồi, bèn hạ giọng như tiết lộ bí mật: “Nói thật với công tử, người đặt chỗ này có thân phận rất lớn, tiểu nhân cũng không còn cách nào khác, nếu không đã đổi chỗ cho công tử rồi. Công tử, ngồi đây cũng không tệ đâu, cảnh đêm vẫn đẹp mà.”

 

Ngụ ý là muốn Mạnh Hoan nhường một bước.

 

Nhưng Mạnh Hoan nhìn thoáng qua tiểu nhị, rồi lại nhìn Lệnh Bạc Chu bên cạnh.

 

…Người có bối cảnh lớn hắn chưa từng thấy qua sao?

 

Cậu không có ý nghi ngờ thân phận đối phương, chỉ là nói câu này trước mặt Lệnh Bạc Chu, có hơi giống như múa rìu qua mắt thợ.

 

Nếu đây là truyện sảng văn*, cậu chỉ cần nói một câu: “Ngươi có biết người bên cạnh ta là ai không?!” chắc chắn có thể đổi chỗ thành công, nhưng Mạnh Hoan không phải kiểu người ngang ngược như vậy, sau khi suy nghĩ khoảng nửa phút, cậu nắm tay Lệnh Bạc Chu: “Chúng ta đổi thuyền khác nhé?”

 

(*Sảng văn: Truyện khiến người đọc cảm thấy sảng khoái, thường có nhân vật chính mạnh mẽ, bá đạo.)

 

Lệnh Bạc Chu: “Ừm.”

 

Tiểu nhị: “Hả?”

 

Mạnh Hoan quay người rời đi. Lối đi giữa khoang thuyền chật hẹp, lúc này lại có một nhóm người bước lên, dẫn đầu là một thanh niên mặc lụa là, tay cầm quạt gấp xương ngọc, đầu đội mũ miện có hình ve sầu, hai tay nâng một quyển sách, vừa đi vừa đọc. Hộ vệ vạm vỡ theo sát hai bên, ra hiệu người xung quanh tránh đường.

 

Rõ ràng đây là dáng vẻ của một công tử quyền quý.

 

Gặp phải loại người này, dân thường chỉ có thể né tránh.

 

Nhưng hơi bất tiện là, lúc này Lệnh Bạc Chu đang đi ở chính giữa lối đi. Dù hắn có đóng giả người thường cũng không thể nhường đường. Dòng m.á.u của hắn không cho phép điều đó.

 

Phía trước, hộ vệ của vị công tử kia lên tiếng: “Tránh đường.”

 

Mạnh Hoan chưa kịp mở miệng thì hộ vệ của Lệnh Bạc Chu - người ăn mặc như gia nhân - đã lạnh nhạt đáp: “Xin lỗi, công tử nhà ta đi trước, mời các vị nhường đường.”

 

Đối phương lập tức bật cười chế giễu.

 

Đó là một tiếng cười rõ ràng mang theo ý khinh miệt, giống như đang bảo: Ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện về thứ tự với công tử nhà ta?

 

Xem ra, thân phận của vị công tử này không hề tầm thường.

 

Mạnh Hoan suy nghĩ một chút rồi nói: “Các ngươi nhường đường đi, lối đi chỉ dài thế này, chúng ta qua nhanh thôi.”

 

Lúc này, có người bất ngờ “a” lên một tiếng: “Là một tên mù.”

 

“……………………”

 

Vị công tử phía trước vẫn chăm chú đọc sách, lúc này mới hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua Mạnh Hoan rồi dừng lại trên người Lệnh Bạc Chu.

 

Lệnh Bạc Chu mặc trường bào màu trắng, mắt bị che bởi một lớp lụa cùng màu, đứng thẳng lưng, khí chất thanh khiết, không hề toát ra uy áp của một nhiếp chính vương như thường ngày, mà giống như một thư sinh có khí chất ôn hòa, nhưng không may mắc bệnh về mắt.

 

Nhưng những gia nhân phía sau hắn đều cao lớn cường tráng, ánh mắt sắc bén, hai tay âm thầm đặt bên hông, rõ ràng là đang cầm chuôi đao.

 

Không biết vì sao, tay của vị công tử kia khẽ run lên một chút.

 

Hắn nhìn về phía kẻ vừa lên tiếng: “Vô lễ!”

 

Mắng xong, hắn hơi nghiêng người: “Không sao, vậy mời nhị vị đi trước.”

 

Đang chuẩn bị rời đi, hắn bỗng hỏi: “Hai vị cũng đến thuyền hoa thưởng hội đăng sao?”

 

Mạnh Hoan khựng lại: “À, đúng vậy.”

 

“Hai vị sao lại rời đi sớm thế?” Hắn cười ôn hòa, thân thiện.

 

Tiểu nhị vội xen vào: “Hai vị công tử chê mấy bàn còn lại không có tầm nhìn đẹp, muốn đổi sang thuyền khác.”

 

“……”

 

Vị công tử kia chợt vỡ lẽ, giọng điệu vẫn hòa nhã: “Ồ, mấy bàn đó là do ta đặt phải không? Vậy công tử thích bàn nào cứ tự nhiên ngồi. Dù sao cũng là đến hội đèn, vui vẻ là chính, kết giao thêm bằng hữu cũng tốt.”

 

Nghe thấy hai chữ “kết giao”, Mạnh Hoan lập tức rơi vào trạng thái PTSD*.

 

*(PTSD: Chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn, ở đây Mạnh Hoan có phản ứng cảnh giác cao độ do từng trải qua chuyện không hay liên quan đến việc "kết giao".)

 

Lại liên tưởng đến đây là truyện quyền mưu, Mạnh Hoan dứt khoát bỏ qua suy nghĩ của mình, quay sang hỏi Lệnh Bạc Chu: “Ngài muốn ngồi chứ?”

 

Cậu ghé sát tai Lệnh Bạc Chu, giọng thấp xuống, hơi thở phả vào tai khiến người ta ngứa ngáy, nhìn y hệt một đứa nhỏ chuyện gì cũng muốn người khác quyết định giúp.

 

Lệnh Bạc Chu khẽ cong môi, nói: “Ngồi đi.”

 

Mạnh Hoan như cái loa phát thanh, nói to: “Được, cảm ơn.”

 

Cậu nắm tay Lệnh Bạc Chu, đi đến chỗ trống dưới mái lều đen ở đầu thuyền. Thanh niên kia ngẩn người: “Công tử chọn chỗ này sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-44-cung-chieu-the-tu.html.]

Mạnh Hoan: “Sao vậy?”

 

Thanh niên có chút bất đắc dĩ: “Vị trí đầu thuyền là thoáng nhất, lúc b.ắ.n pháo hoa có thể nhìn toàn cảnh. Ta cũng đang định ngồi đây.”

 

Mạnh Hoan do dự: “Vậy…”

 

Giọng thanh niên đột nhiên đầy phấn khởi, mang theo vài phần ranh mãnh: “Nhị vị biết đánh cờ không? Hay là cược một ván, ai thắng thì được ngồi đầu thuyền.”

 

Giới văn sĩ quyền quý thường lấy cầm, kỳ, thư, họa làm niềm vui, giao lưu bằng thơ ca, cờ vây. Hoàng đế Tuyên Hòa từng là một thiếu niên mê cờ vây. Hiện tại trên thuyền không tiện bàn chuyện chính trị hay vẽ tranh, vị công tử này có lẽ cũng không thích làm thơ, nên đề nghị đánh cờ cũng là chuyện dễ hiểu.

 

Mạnh Hoan lắc đầu: “Ta không biết chơi.”

 

Thanh niên quay sang Lệnh Bạc Chu, ánh mắt sáng rực: “Vậy công tử đây có biết cờ vây không?”

 

“……”

 

Mạnh Hoan kinh ngạc nhìn hắn.

 

Thanh niên: “Sao vậy?”

 

Mạnh Hoan: “Ngươi không thấy mắt hắn tạm thời không nhìn thấy sao? Còn bảo hắn đánh cờ?”

 

Cậu cảm thấy tức giận thay Lệnh Bạc Chu bị xúc phạm.

 

Trong lúc cậu cau mày lẩm bẩm, Lệnh Bạc Chu khẽ cười, đặt tay lên tay cậu, giọng bình thản: “Thắng thì được ngồi đầu thuyền sao?”

 

Thanh niên hào sảng nói: “Thắng thì ngồi đầu thuyền, tuyệt đối không đổi ý!”

 

Lệnh Bạc Chu vẫn điềm nhiên, không có chút d.a.o động: “Vậy thì đấu một ván.”

 

Xung quanh lập tức dậy lên một trận xôn xao.

 

Có người nhắc nhở: “Công tử, ngài nghĩ kỹ chưa? Mắt ngài không nhìn thấy, tức là chỉ có thể đánh cờ mù.”

 

“Cờ vây đã khó, đánh cờ mù lại càng khó! Đây là thứ chỉ thần tiên mới có thể chơi xong một ván! Không nhìn thấy bàn cờ, trên bàn có tổng cộng mười chín đường ngang dọc, vô số biến hóa, cần trí nhớ và tính toán cực kỳ mạnh mẽ.”

 

“Ôi, vị công tử này, ngài không muốn nhường chỗ thì cứ nói thẳng đi, sao lại ức h.i.ế.p một người mù chứ?”

 

Team Hạt Tiêu

“……”

 

Người xung quanh vô cùng kinh ngạc.

 

Dù Mạnh Hoan không biết chơi cờ vây, cậu cũng biết trò này phức tạp cỡ nào. Nhìn bàn cờ thôi đã thấy rối tung, huống hồ là đánh cờ mù, chẳng phải chỉ có thể dựa vào trí nhớ để ghi nhớ cả bàn cờ rối ren này, lại còn phải tính toán từng bước đi sao?

 

“……”

 

Tác giả gốc đã buff Lệnh Bạc Chu mạnh đến mức nào đây?!

 

Lệnh Bạc Chu dịu dàng nói: “Hoan Hoan chờ một chút, đánh xong ván cờ, chúng ta ra ngoài xem pháo hoa.”

 

Cơn gió đêm hơi oi nóng khẽ lướt qua mũi thuyền.

 

Mạnh Hoan chớp chớp mắt, rồi gật đầu.

 

Lệnh Bạc Chu đang giúp cậu giành chỗ ngồi đây mà.

 

Cậu ngồi xuống bên cạnh Lệnh Bạc Chu, lặng lẽ quan sát.

 

Vị công tử trẻ tuổi đối diện cũng lấy một tấm khăn đen che mắt, cười nói: “Công tử đã đánh cờ mù, tại hạ đương nhiên xin bồi theo.”

 

“!!!!!”

 

Xung quanh vốn đã ồn ào, giờ thì bùng nổ hẳn.

 

Hắn ta cũng đánh cờ mù??????

 

Ngữ khí còn nhẹ nhàng ngông cuồng như vậy, xem ra tối nay sắp có một trận thần tiên giao đấu rồi.

 

Nhận ra bầu không khí hóng hớt xung quanh, Mạnh Hoan mơ hồ ý thức được điều gì đó.

 

Quả nhiên, trong truyện quyền mưu chẳng mấy ai là nhân vật tầm thường qwq.

 

Cậu chớp chớp mắt, chăm chú nhìn bàn cờ. Trên bàn không hề đặt kỳ phổ (bảng đánh dấu nước cờ), nhưng hai người đối diện cứ thế đọc ra từng vị trí rơi của quân cờ, như thể có một bàn cờ vô hình giữa không trung mà chỉ họ mới nhìn thấy, cứ vậy mà từng nước đi lần lượt xuất hiện.

 

Chờ đợi có chút buồn chán, Mạnh Hoan nghe thấy tiếng thì thầm bên tai, là giọng của gia nhân đi theo vị công tử kia.

 

“Tiểu công tử, vị công tử mù này gặp phải công tử nhà chúng tôi, xem như xui xẻo tận mạng rồi. Không nói đến chuyện khác, riêng cờ vây thôi, nhất định thua không nghi ngờ.”

 

Mạnh Hoan nghiêng đầu: “Thật sao?”

 

“Cờ nghệ của công tử chúng tôi mà xét trên toàn kinh thành, hiếm có đối thủ. Ngay cả đại sư Không Giới ở chùa Khóc Thiền bên Đông thành, người được tôn là quốc thủ, thiên hạ không ai sánh bằng, cũng mới vài ngày trước bại dưới tay công tử chúng ta chỉ nửa quân cờ.”

 

Mạnh Hoan bất giác cảm thấy hơi căng thẳng: “Thật á?”

 

“Dĩ nhiên! Không Giới đại sư dành trọn mấy chục năm nghiên cứu kỳ đạo, từng có một ván cờ vây mãi ba tháng trời, tất cả những người đam mê kỳ đạo đều lấy việc thắng ông ta làm mục tiêu cả đời.” Gia nhân vuốt râu cười nói, “Nhưng trong mười năm nay, người từng thắng được ông ta chỉ có hai người.”

 

Mạnh Hoan không hiểu bàn cờ, chỉ thấy khuôn mặt Lệnh Bạc Chu bị che khuất một nửa trong bóng tối, đôi môi mỏng khẽ mím lại.

 

Mà đối diện, vị thiên tài cờ vây kia lại đang cau mày, dường như chìm sâu vào suy nghĩ.

 

Mạnh Hoan quay sang người kia: “Hai người thắng được ông ta là ai?”

 

Gia nhân cười bí hiểm: “Haha, một người tất nhiên là công tử chúng ta, còn người kia…”

 

Mạnh Hoan tròn mắt nhìn hắn: “Người còn lại là ai?”

 

Gia nhân hạ giọng đầy thần bí: “Chính là đương triều Nhiếp chính vương, năm đó vừa tròn hai mươi, vừa được điều từ Cô Châu về kinh thành sáu năm trước!”

 

“!”

 

Hai mắt Mạnh Hoan mở càng lớn: “Thật sao!!!!???”

 

Gia nhân đắc ý gật đầu: “Đương nhiên! Vị công tử mù này không phải không giỏi, chỉ có thể nói là vận xui đến tột cùng…”

 

Lời còn chưa dứt, ngay sau lưng Mạnh Hoan, vang lên tiếng áo dài lướt nhẹ qua thành ghế.

 

Cùng lúc đó, cơn gió thổi qua mang theo một làn hương đàn hương thanh nhã, lặng lẽ bao phủ không gian.

 

Giọng Lệnh Bạc Chu vang lên, bình thản mà ôn hòa.

 

“Hoan Hoan, có thể ra đầu thuyền ngồi rồi.”

 

 

Loading...