Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 43: Vợ Làm Nũng
Cập nhật lúc: 2025-03-07 20:11:55
Lượt xem: 7
Sơn Hành lẩm bẩm: “Chuyện này…”
Sơn Thư cau mày, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Không ai tỏ ra vui vẻ trước đề nghị của Mạnh Hoan, khiến cậu thắc mắc: “Sao vậy?”
Sơn Hành đáp: “Chuyện là…nói sao nhỉ…cái này…”
Chuyện Lệnh Bạc Chu bị mù là điều mà cả triều văn võ đều biết, nhưng chưa từng có ai thấy dáng vẻ khi hắn mất đi thị lực. Hắn tự cho rằng mình trở nên yếu ớt và xấu xí khi bị mù, nên chưa bao giờ để lộ bộ dạng đó trước mặt người khác. Mỗi khi ra ngoài, ngay cả gia nhân trong phủ cũng phải tránh mặt.
Lệnh Bạc Chu kiêu ngạo, không bao giờ chịu tỏ ra yếu đuối hay mất thể diện trước người ngoài.
Vậy mà Mạnh Hoan lại muốn hắn ra ngoài xem hội đèn lồng? Hội đèn lồng đấy! Người đông đúc chen chúc, biết bao nhiêu ánh mắt sẽ nhìn thấy hắn khi đôi mắt không còn nhìn được!
Mạnh Hoan sững người, rồi lắp bắp: “Ta…ta…”
Ngay lập tức, cậu ỉu xìu như cây cải non héo úa, vô cùng thất vọng, đôi môi bất giác trễ xuống: “Ta chỉ nghĩ rằng vương gia suốt ngày chỉ quanh quẩn giữa vương phủ và hoàng thành, hiếm khi được nghỉ ngơi, nếu có thể ra ngoài chơi một chút thì sẽ không còn buồn chán nữa.”
Lệnh Bạc Chu là một người làm việc đến kiệt sức, gánh vác cả vương phủ, còn phải chống đỡ triều đình. Mạnh Hoan nhìn mà đau lòng, chỉ muốn đưa hắn ra ngoài chơi cho khuây khỏa, nhưng lại không nghĩ tới những điều này. Nghĩ đến đây, cậu càng thấy khó chịu hơn: “Nếu vậy…thì thôi vậy.”
Nghe câu đó, bàn tay đang siết chặt trong tay áo của Lệnh Bạc Chu thả lỏng dần, những ngón tay thon dài hơi xòe ra.
Giọng nói của thiếu niên tràn đầy sự quan tâm và dịu dàng dành cho hắn.
Không phải Mạnh Hoan muốn đi xem hội đèn lồng…mà là Mạnh Hoan muốn cùng hắn đi xem hội đèn lồng.
Là người này, cảm thấy hắn quá mức trầm lặng và mệt mỏi, muốn đem thêm sắc màu đến thế giới tăm tối của hắn.
Trong lòng Lệnh Bạc Chu luôn có một bức tường kiên cố bao bọc, vừa bảo vệ hắn, lại vừa khiến hắn trở nên nặng nề, u ám. Nhưng bây giờ, có một người đứng bên ngoài, dịu dàng gõ nhẹ lên bức tường đó và hỏi:
“Ngài có thể ra ngoài chơi với ta không?”
Bàn tay kia mềm mại vô cùng, như thể có thể kéo hắn ra khỏi bóng tối.
Không gian chìm vào tĩnh lặng.
Trong đình, không ai lên tiếng.
Sơn Hành biết chắc rằng Lệnh Bạc Chu sẽ không ra khỏi vương phủ, nhưng nếu trực tiếp từ chối thê tử mình thì sẽ rất ngại ngùng. Hắn vội vàng nghĩ cách: “À, thực ra trong vương phủ cũng có thể treo đèn lồng. Hơn nữa, thái y cũng dặn vương gia phải tĩnh dưỡng, không thể đi lại quá nhiều. Vương gia dù muốn ra ngoài, cũng không có cách nào…”
Bên cạnh hắn, Lệnh Bạc Chu cất giọng: “Ừm.”
Sơn Hành: “Ừm?!?!”
Ừm cái gì cơ?!?
Mạnh Hoan cũng quay lại nhìn: “Đi xem hội đèn lồng sao?”
Lệnh Bạc Chu hơi ngẩng đầu lên, nếu đôi mắt hắn không bị che bởi lớp lụa trắng, Mạnh Hoan chắc chắn sẽ nhìn thấy đôi con ngươi dài hẹp khẽ nheo lại, trong đó phản chiếu một tia sáng tĩnh lặng.
Hắn nói: “Ừm, đi xem hội đèn lồng.”
Sau khi Lệnh Bạc Chu đồng ý, hạ nhân trong phủ lập tức chuẩn bị cho chuyến xuất hành. An toàn của vị Nhiếp Chính Vương là ưu tiên hàng đầu, nhưng những chiếc kiệu xa hoa cùng hàng trăm hộ vệ lại bị hắn thản nhiên bác bỏ.
Rất ít người từng tận mắt nhìn thấy dung mạo của Lệnh Bạc Chu, nếu hắn trà trộn vào dân chúng, chưa chắc có ai nhận ra. Nhưng nếu dẫn theo vệ quân của vương phủ, chắc chắn sẽ gây ra náo động lớn.
Muốn dọn sạch đường phố, đuổi hết người dân đi thì quá phiền hà, hội đèn lồng sẽ biến thành hội đèn lồng của riêng hắn mất.
Như vậy thì chẳng còn thú vị gì cả.
Thỉnh thoảng, hắn cũng muốn buông bỏ thân phận Nhiếp Chính Vương, chỉ đơn giản là một người bình thường đi dạo phố.
Vì vậy, hắn ra lệnh cho thị vệ ngầm cải trang thành dân thường, bí mật bảo vệ hắn từ xa, rồi cứ thế xuất hành.
“Ăn tối rồi mới ra ngoài, hay ra ngoài ăn tối luôn?” Lệnh Bạc Chu hỏi. “Hoan Hoan vào vương phủ lâu như vậy, mới chỉ ra ngoài có hai lần. Nếu thích, vi phu có thể đi cùng Hoan Hoan dạo quanh nơi nơi.”
Cách đó hai bước, Mạnh Hoan nhìn hắn, lặng lẽ mím môi.
Lệnh Bạc Chu chịu rời phủ, là vì điều gì?
Chẳng lẽ là vì lời đề nghị của cậu sao?
Mạnh Hoan không muốn thấy Lệnh Bạc Chu ra khỏi phủ rồi cảm thấy không thoải mái, hoặc bị người khác nhìn thấy mà trở thành trò cười.
Cậu hy vọng hắn có thể cảm thấy dễ chịu nhất có thể, nghĩ một lúc rồi nói:
“Nếu vương gia không muốn thì không đi cũng được, đừng cảm thấy áp lực vì ta. Hội đèn lồng lúc nào cũng có thể xem…”
“Cũng không hẳn.”
Lệnh Bạc Chu lên tiếng, cắt ngang lời cậu. Nếu là trước đây, mỗi khi đôi mắt mất đi ánh sáng, hắn luôn bực bội, chán ghét cuộc sống, bờ môi căng chặt chẳng bao giờ hé ra một nụ cười, chỉ còn lại sự bực dọc, u ám và lạnh lùng.
Nhưng bây giờ, giọng điệu của hắn như đã trút bỏ được điều gì đó, thản nhiên nói:
“Ta muốn đi cùng ngươi.”
“…”
Cơn gió mát lạnh khẽ thổi làm lay động lớp lụa trắng bên tai hắn, cùng với những sợi tóc lòa xòa bay nhẹ ra sau. Gánh nặng đè trên đôi vai hắn dường như tạm thời được trút xuống.
Trong lồng n.g.ự.c Mạnh Hoan chợt lặng đi một chút.
Team Hạt Tiêu
Nhưng ngay sau đó, có thứ gì đó đập thình thịch không ngừng, lan rộng trong cơ thể cậu, hòa với cái nóng oi bức của mùa hè, biến thành âm thanh văng vẳng bên tai mà không thể nào phớt lờ.
Cậu khẽ mấp máy môi, đáp:
“Ừm.”
Rồi bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Những ngón tay mềm mại của cậu chạm vào bàn tay thon dài của hắn, nhẹ nhàng ma sát, khẽ quấn quýt.
“Vậy thì đi thôi.”
Lửa hội rực trời, cầu sao mở lối.
Đèn đuốc sáng bừng khi mặt trời vừa khuất bóng, rực rỡ trải dài như một dòng sông ánh sáng len lỏi khắp thành trì. Những chiếc đèn lồng đủ hình dáng đua nhau khoe sắc, khiến người ta nhìn đến hoa mắt.
Mạnh Hoan nắm tay Lệnh Bạc Chu, vừa đi vừa không ngừng ngó nghiêng.
“Wow, bánh này trông ngon quá!”
“Ừm.”
“Wow, viên ngọc này nhìn đẹp ghê!”
“Ừm.”
“Wow, cái bình sứ này sờ vào mượt tay thật đó.”
“Ừm.”
Mạnh Hoan vừa đi vừa luyên thuyên, còn Lệnh Bạc Chu vẫn theo sát bên cậu.
Bàn tay hắn khẽ siết lại, cảm giác khó chịu khi đối mặt với tiếng ồn ào, đông đúc bất giác dâng lên khiến chân mày hắn hơi nhíu lại.
Thế nhưng, bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy hắn lại rất mềm mại, nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay hắn, như đang cố gắng bấu chặt lấy mà không muốn buông.
Dọc đường có rất nhiều quầy bán đồ ăn vặt, nào là bánh ngọt, kẹo giòn, bánh nướng…
Mạnh Hoan mua một miếng, quay đầu lại thì thấy Lệnh Bạc Chu với đôi mắt bị bịt kín, đôi mày hơi chau lại, có vẻ không quen với khung cảnh đông người xung quanh.
Hắn vốn đã đẹp trai, mà Mạnh Hoan cũng không kém, hai người đứng cạnh nhau trên phố, nhất là khi Lệnh Bạc Chu còn che khăn lụa trắng, thu hút không ít ánh nhìn tò mò.
Có người thì thầm bàn tán:
“Sao thế nhỉ?”
“Chẳng lẽ hắn không nhìn thấy?”
“Tiếc quá, một công tử tuấn tú như vậy mà lại bị mù.”
Lệnh Bạc Chu nghe thấy, bàn tay đang nắm lấy Mạnh Hoan chợt siết chặt hơn.
Cảm giác bị đè nén từ những ngón tay truyền đến, khiến người nhát gan như Mạnh Hoan nhận ra ngay là phu quân của cậu có chút bận tâm.
Cậu bạo dạn trợn mắt lườm đám người lắm chuyện kia, ý bảo “Nhìn cái gì mà nhìn? Không được nhìn nữa!”
Sau đó, cậu đưa miếng bánh nướng đã cắn một miếng lên miệng hắn.
“Vương gia, nếm thử đi, cái này ngon lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-43-vo-lam-nung.html.]
Lệnh Bạc Chu thoáng ngửi thấy mùi dầu mỡ trong không khí.
Ngoài những bữa ăn trong vương phủ, bình thường Lệnh Bạc Chu không ăn gì sau buổi trưa, và cũng chưa từng ăn trước mặt người khác. Hắn đẩy nhẹ tay cậu ra:
“Hoan Hoan tự ăn đi.”
Giọng Mạnh Hoan lập tức tràn đầy ấm ức, vỡ trận rồi, nghẹn khuất rồi, tức điên rồi:
“Sao cái gì ta đưa ngài cũng không ăn vậy chứ?”
Cậu sẵn sàng chia sẻ đồ ăn ngon mà mình thích nhất cho hắn, đây là biết bao tình cảm sâu sắc! Biết bao sự chân thành nồng nhiệt! Biết bao sự quan tâm chu đáo!
Vậy mà Lệng Bạc Chu lại không ăn!
Thật quá đáng!
Thấy Mạnh Hoan tức đến mức giậm chân, vẻ nghiêm nghị trên mặt Lệnh Bạc Chu chợt dịu đi, khóe môi khẽ nhếch lên một chút:
“Hoan Hoan.”
Mạnh Hoan ghé sát tai hắn, khẽ nói:
“Ăn đi, không ai nhận ra ngài đâu, đừng lo lắng mà. Với lại bây giờ trời tối rồi, càng khó nhìn thấy hơn nữa.”
Trước mắt Lệnh Bạc Chu vẫn chỉ là một mảng tối đen.
Nhưng đồng thời, hắn lại cảm nhận được hơi thở ấm áp của Mạnh Hoan phả bên tai, nhẹ nhàng mà ấm áp.
Hắn khẽ cụp mắt xuống, ngay sau đó, mùi thơm của chiếc bánh nướng lại bay đến chóp mũi:
“Cắn một miếng thôi, một miếng nhỏ cũng được, hu hu.”
Thê tử hắn đang làm nũng.
Lệnh Bạc Chu cúi mắt, tao nhã giơ tay áo lên, che đi ánh nhìn của người xung quanh, rồi…cắn một miếng bánh.
Bên tai hắn vang lên giọng nói háo hức của Mạnh Hoan:
“Ngon không? Ngon không?”
Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng đáp:
“Ngon lắm.”
“Yeah!” Mạnh Hoan vui sướng, lập tức nhét nốt phần bánh còn lại vào miệng mình, vừa nhai vừa lầm bầm. “Ngài không ăn nữa thì ta ăn hết đấy.”
“…”
Nhìn như thể sợ hắn giành mất vậy.
Xung quanh là dòng người vui vẻ huyên náo, tiếng cười nói ồn ào bên tai, những con phố chật ních người qua lại, nhộn nhịp không khác gì Cô Châu năm ấy.
Thời gian trôi đi, dường như kéo Lệnh Bạc Chu trở về quá khứ, về với thành trì phủ đầy gió tuyết khi xưa.
Năm đó, hắn cũng bước ra phố như hôm nay, cũng hòa vào đám đông huyên náo, nhưng thứ hắn nghe được chỉ là những lời xì xào nghi ngờ và dè bỉu.
“Thế tử mà lại là một kẻ mù sao?”
“Nếu Cô Châu rơi vào tay một kẻ không nhìn thấy gì, chắc chắn sẽ sụp đổ mất!”
“Mù rồi thì đừng làm thế tử nữa.”
“…”
Về sau hắn mới biết, tất cả những lời đồn đó đều do vị trắc phi lẳng lơ tung ra, nhằm tạo áp lực để con trai bà ta – Lệnh Thành Húc có thể thay thế hắn làm thế tử.
Kể từ đó, Lệnh Bạc Chu ghét những âm thanh ồn ào xung quanh, dần trở thành kẻ độc đoán, lạnh lùng, chỉ làm những gì mình cho là đúng và không bao giờ hòa vào đám đông nữa.
Nhưng lần này, khi Mạnh Hoan đưa hắn ra phố, hắn lại không còn cảm giác như trước nữa.
Thậm chí…hắn còn cảm thấy khá ổn.
Mạnh Hoan ăn xong chiếc bánh, quay lại nhìn, phát hiện trên môi Lệnh Bạc Chu dính một vệt dầu mỡ nhàn nhạt.
Rất nhẹ, nhưng vì khoảng cách gần, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Phu quân, để ta lau giúp ngài.”
Lệnh Bạc Chu khẽ “Hửm?” một tiếng, rồi liền cảm nhận được một ngón tay trắng nõn chạm lên môi mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, mang theo một cảm giác tê dại nhè nhẹ.
Mạnh Hoan nói: “Lau sạch rồi.”
Cậu vừa dứt lời, trên môi hắn mới chợt dâng lên một cảm giác nong nóng do bị ma sát.
Lệnh Bạc Chu hơi nhíu mày, chậm rãi nhận ra rằng nơi này là phố xá đông đúc, người qua kẻ lại không ngớt. Hai người bọn họ vô cớ thân mật thế này, trong mắt người ngoài có khi lại thành ra hơi phóng túng và chẳng biết xấu hổ.
Mạnh Hoan thì vui vẻ bước tiếp về phía trước.
Còn trong đầu Lệnh Bạc Chu, không hiểu sao lại nhớ đến cử chỉ của thê tử mình hôm đó trên xe ngựa.
Sau lần đó, mỗi khi hai người thân mật, Mạnh Hoan chẳng còn chủ động và nhiệt tình như trước nữa, lúc nào cũng rúc vào lòng hắn, để mặc hắn dẫn dắt, vừa e thẹn vừa thụ động.
Nhưng bây giờ…dường như Mạnh Hoan đã dạn dĩ hơn một chút.
Khóe môi Lệnh Bạc Chu khẽ cong lên, giữa bóng tối, hắn siết c.h.ặ.t t.a.y Mạnh Hoan, chậm rãi bước theo cậu.
“Oa! Đèn ở đây đẹp quá đi mất!”
Mạnh Hoan dừng chân trước con phố phồn hoa nhất kinh thành, trước mắt cậu là một chiếc đèn lồng khổng lồ được chống bằng tre và gỗ, bên trong sáng rực ánh đèn.
Nơi này có địa thế tuyệt vời, con sông Cẩm Giang uốn lượn quanh phố, trên mặt nước phản chiếu hàng trăm ngọn đăng trôi lững lờ theo dòng, lấp lánh rực rỡ. Trên những con thuyền hoa, ánh đèn càng chói lòa hơn, đến mức cả đêm tối cũng tựa như ban ngày.
Mạnh Hoan cuối cùng cũng cảm nhận được sự xa hoa tráng lệ của thời cổ đại rồi!
“Thật sự rất đẹp~~”
Giọng điệu cậu ngân nga, đôi mắt sáng bừng, khuôn mặt trắng trẻo ngước lên, nụ cười rực rỡ tựa ánh nắng.
Bên cạnh, Lệnh Bạc Chu dường như khẽ bật cười.
…Hình như kho từ vựng của thê tử hắn hơi nghèo nàn.
Mạnh Hoan chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang, giọng điệu có phần tiếc nuối:
“Tiếc thật, phu quân không thể nhìn thấy…”
“…”
Im lặng một lát.
Rồi giọng nói của Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng vang lên:
“Nhìn thấy chứ.”
Niềm vui của Mạnh Hoan đã chân thật truyền đến hắn.
Dưới tán cây khổng lồ được trang hoàng bằng muôn vạn ánh đèn, giữa khung cảnh náo nhiệt rộn ràng, hai bóng người đứng sóng vai bên nhau.
Mạnh Hoan choáng ngợp trước cảnh đẹp, vừa quay đầu lại thì trông thấy Lệnh Bạc Chu, người vẫn mang tấm khăn trắng che mắt, dáng vẻ trầm tĩnh, đôi môi mỏng sắc nét, dung mạo tuấn tú pha lẫn giữa ánh sáng cam rực rỡ của đèn lồng và những mảng bóng tối lặng lẽ.
Lệnh Bạc Chu không nhìn vào ánh đèn rực rỡ.
Hắn…đang nhìn cậu.
Khoảnh khắc này, nhịp tim của Mạnh Hoan bỗng chốc khuếch đại.
Tiếng vang rền rĩ trong lồng ngực, lan ra khắp không gian.
Một lúc lâu sau, những âm thanh ồn ã xung quanh mới trở nên rõ ràng hơn.
“Hai vị quan khách.”
Là giọng của một tiểu nhị trên thuyền hoa đang mời chào.
Hắn mỉm cười nói:
“Đêm nay trên Cẩm Giang còn có pháo hoa, hai vị có muốn lên thuyền thưởng rượu, chờ ngắm không?”