Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 41: Tập Làm Quen Với Sự Va Chạm.
Cập nhật lúc: 2025-03-05 19:19:07
Lượt xem: 6
Mạnh Hoan: "Ờm..."
Sự lúng túng vô hình lan tỏa trong không khí.
Nhưng Mạnh Hoan đã lỡ nói sẽ giúp hắn, đành cắn răng nói tiếp: "Được rồi, ta đi lấy bô tiểu."
Lệnh Bạc Chu đứng yên tại chỗ, bờ vai như được phủ đầy ánh trăng, nhưng những cảm xúc tràn ra lại lạnh lẽo đến thấu xương.
Mạnh Hoan mang bô đến, nhìn về phía hắn: "Vậy ta giúp ngài nhé?"
Lệnh Bạc Chu không đáp.
Mạnh Hoan coi như hắn đồng ý, đưa tay cởi dây buộc. Nhưng ngay khi tay hắn vừa vươn tới, cổ tay đã bị siết chặt.
Những ngón tay thon dài của Lệnh Bạc Chu siết chặt đến mức cọ rát làn da trắng mịn, để lại vài vệt đỏ.
"A..."
Mạnh Hoan khẽ rên lên vì đau, ngước mắt nhìn hắn.
Dưới lớp lụa mỏng che đôi mắt dài hẹp, hơi thở của hắn nóng rực, mang theo sự ẩn nhẫn đầy thống khổ và tủi hổ.
Hắn như đang giận dữ đến cực hạn, nhưng lại cắn răng chịu đựng.
Mạnh Hoan sững người.
Bô tiểu thường dành cho những ông lão lớn tuổi ở phương bắc dùng vào mùa đông. Người già hay mắc tiểu, trời lạnh không muốn rời giường nên mới dùng nó.
Lệnh Bạc Chu còn trẻ, vốn chẳng cần dùng thứ này, nhưng vì đôi mắt bị mù…
Mạnh Hoan nhìn cái bô trong tay, dịu giọng an ủi: "Vương gia cứ dùng đi, dùng xong là có thể ngủ rồi."
Giọng cậu mềm mại, nhẹ nhàng như đang dỗ dành.
Lực siết trên cổ tay giảm đi một chút.
Mạnh Hoan biết hắn đã không còn phản kháng, liền cởi y phục cho hắn.
Rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý…nhưng khi nhìn thấy nó…
"..."
Hơi thở của Lệnh Bạc Chu trở nên nặng nề.
Thứ nặng trĩu này hoàn toàn không hợp với dáng vẻ thanh nhã, chỉnh tề của hắn khi mặc y phục hàng ngày.
Cũng chỉ có Mạnh Hoan mới từng nhìn, từng chạm vào.
Hắn cúi đầu, cảm thấy một luồng tê rần cứng ngắc lan từ cánh tay xuống.
Lòng bàn tay trắng trẻo nóng rực, cuối cùng hắn chậm rãi đưa nó đến miệng bô.
Như vậy, Lệnh Bạc Chu sẽ có thể dễ dàng giải quyết.
Tĩnh lặng.
Nhưng mãi không có động tĩnh.
Chờ quá lâu, tay Mạnh Hoan bắt đầu tê mỏi, cậu cố tỏ ra tự nhiên: "Vương gia, ngài cứ đi đi, không cần ngại đâu."
Team Hạt Tiêu
"..."
Cậu cũng tự thuyết phục mình.
Phu thê mười năm mới có thể chung thuyền, trăm năm mới có thể chung gối.
Cậu với Lệnh Bạc Chu là phu thê chính danh, do ba mai sáu mối rước vào cửa.
Thậm chí còn do cậu xuyên sách mà thành.
Không cần để ý, không cần để ý…
Mạnh Hoan mải suy nghĩ lung tung, bỗng cảm thấy bóng tối trước mắt đổ xuống, nặng nề ép cậu lùi về sau vài bước.
Khi định thần lại, cậu đã đỡ lấy bờ vai của Lệnh Bạc Chu.
Hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai, bàn tay to lớn đặt lên sau gáy cậu, lớp lụa trắng che mắt hắn lướt qua vành tai, mang theo cảm giác nóng rát.
Cùng lúc đó, một cơn đau âm ỉ truyền đến.
Nam nhân cắn nhẹ lên vành tai cậu.
"...?"
Hả?
Không phải bảo hắn tiểu sao?
Cắn người làm gì?!
Mạnh Hoan vừa muốn quay đầu tránh đi, sau gáy đã bị một lực mạnh giữ chặt, kéo cậu vào vòng tay rộng lớn.
Áp lực nặng nề khiến cậu bất ngờ phát ra một tiếng "ưm..."
Lực tay của đối phương siết chặt đến mức không thể phản kháng, như một con thú săn mồi đang khóa chặt con mồi hiếm có trong tay.
Gần như có thể bóp nát xương cậu.
Đồng thời, cảm giác cắn mút ở sau cổ ngày càng mạnh hơn…
Khi đầu óc Mạnh Hoan quay cuồng, gần như nghẹt thở, cậu nghe thấy tiếng nước chảy trong bô.
Âm thanh dần thay đổi, chuyển thành giọng nói trầm khàn, nặng nề áp xuống tai hắn.
Sự đè nén.
Sự kìm nén.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Mạnh Hoan buông thứ trong tay ra, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hàng mi dài của Lệnh Bạc Chu lấm tấm mồ hôi, như thể vừa chiến đấu với một nỗi ám ảnh tâm lý.
Có lẽ, điều hắn trút bỏ không chỉ là nhu cầu sinh lý, mà còn là gánh nặng trong lòng.
Mạnh Hoan thầm nghĩ, nhưng dù sao cũng đã giải quyết xong rồi, vậy thì tạm tha cho hắn vụ ôm mình quá chặt vừa nãy.
Sau khi dọn dẹp, cậu nắm tay dắt hắn lên giường: "Vương gia, ngủ thôi. Nếu có gì cần thì cứ gọi ta."
Cậu sợ Lệnh Bạc Chu cứng miệng không chịu thừa nhận, liền vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay đỏ ửng của hắn:
"Nếu không lại làm đổ chân đèn, bị bỏng thêm thì không hay đâu."
"..."
Đầu ngón tay mềm mại, khẽ chạm vào vùng da nóng rát trên tay hắn.
Cảm giác này rất nhẹ, giống hệt khi cậu vô tình đè lên tay Lệnh Bạc Chu lúc ngồi xuống ban nãy.
Lệnh Bạc Chu sững sờ, mắt cụp xuống, vẫn không nói một lời.
Trong đại điện, sự im lặng bao trùm.
Mạnh Hoan quay người, bò sang bên kia giường, để lại chỗ trống cho hắn rồi nằm xuống:
"Ngủ thôi, ngủ thôi!"
Lệnh Bạc Chu cũng lên giường, bàn tay khẽ di chuyển, chạm vào bàn tay đang buông hờ của Mạnh Hoan.
Ngón tay cậu thon dài, sạch sẽ, nhưng vẫn nhỏ hơn tay Lệnh Bạc Chu rất nhiều…
Cảnh tượng được cậu dìu đi khi nãy hiện lên rõ ràng trong tâm trí.
Vì không thể nhìn thấy, cảm giác yếu mềm kia càng trở nên rõ rệt.
Ngón tay Lệnh Bạc Chu khẽ run. Hắn vẫn im lặng.
Mạnh Hoan nghĩ rằng tâm trạng hắn vẫn đang nặng nề, có lẽ sẽ tiếp tục quay lưng lại, vậy nên cũng chẳng mong chờ gì, chỉ định cứ thế mà ngủ.
Nhưng không ngờ, thân hình đối phương bỗng khẽ cúi xuống, như thể đang tìm kiếm điều gì.
"…Vương gia?"
Vừa dứt lời, cả người cậu đã bị siết chặt trong vòng tay kia.
Lệnh Bạc Chu ôm chặt lấy cậu, khuôn mặt áp sát, đôi môi lành lạnh chạm lên vết đỏ nơi gáy cậu, chỗ vừa bị hắn cắn ban nãy.
Hắn cúi đầu, giống như một con dã thú đang l.i.ế.m láp vết thương của mình, đầu lưỡi nóng ấm lướt qua vết cắn.
Ướt át, ấm nóng, lặp đi lặp lại.
Mạnh Hoan sững sờ.
Cảm giác ngưa ngứa xen lẫn chút đau nhói khiến cậu hơi nghiêng đầu:
"Sao vậy?"
Lệnh Bạc Chu không trả lời.
Sau khi l.i.ế.m nhẹ, hắn lại tiếp tục hôn lên đó. Ban đêm thật tĩnh mịch. Tiếng động khe khẽ hòa vào màn đêm yên ắng.
Lệnh Bạc Chu hôn rất chậm, rất lâu.
"…"
Ngón tay đang siết chặt của Mạnh Hoan dần thả lỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-41-tap-lam-quen-voi-su-va-cham.html.]
Cậu chợt nhận ra…
Lệnh Bạc Chu đang nói xin lỗi.
Không khí căng thẳng cuối cùng cũng dịu lại.
Lệnh Bạc Chu gối đầu lên gối, hơi thở trầm lắng, vẫn đắm chìm trong sự u ám sau khi mất đi ánh sáng. Nhưng ít nhất, cơ thể hắn đã không còn mang theo cảm giác công kích như lúc trước.
Hắn không nói lời nào, xung quanh quá mức yên tĩnh.
Mạnh Hoan vỗ nhẹ lên chăn, cố tìm chuyện để nói:
"Vương gia, dạo này ngài có phải không thể vào triều không?"
Lần trước Lệnh Bạc Chu bị bệnh mắt, chỉ sợ ánh sáng, thị lực mờ nhạt nhưng chưa mất hẳn, thế mà vẫn phải ở lại phủ, không thể xử lý công việc triều chính.
Lần này bệnh tình nghiêm trọng hơn, e là càng khó có thể vào triều.
Lệnh Bạc Chu khàn giọng "ừ" một tiếng.
Mạnh Hoan nở nụ cười nhẹ nhõm:
"Vậy thì tốt rồi."
Không gian chợt lặng thinh.
Giọng Lệnh Bạc Chu khô khốc, lặp lại một chữ:
"Tốt?"
Lần trước hắn phải ở lại phủ, các bộ phận trong triều đều phải đợi chỉ thị và phê duyệt từ hắn.
Mặc dù bộ máy quan lại đã rất hoàn thiện, nhưng việc hắn không xuất hiện vẫn gây ra nhiều đình trệ và rắc rối.
Lệnh Bạc Chu bật cười, tự giễu:
"Tốt ở chỗ nào chứ?"
Tốt vì hắn đã trở thành một kẻ vô dụng sao?
Bên tai, giọng nói trong trẻo của Mạnh Hoan vang lên:
"Vậy ngài có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi."
Nói xong, Mạnh Hoan dường như mới nhận ra câu vừa rồi có phần không ổn, vội vàng xoay mặt đi:
"…Ta không có ý nói việc mắt ngài không nhìn thấy là chuyện tốt đâu!"
Động tác quay đầu của cậu rất nhanh, mái tóc mang theo hương thơm phất qua chóp mũi, hơi thở nhẹ nhàng phả lên da.
"…"
Lệnh Bạc Chu nhắm mắt, im lặng trong chốc lát.
Cảm giác bị nhấn chìm dưới đáy biển, bị từng lớp áp lực đè nén và những cơn bức bối dồn nén trong lòng hắn, tất cả đều khó có thể gọi tên.
Hắn hiểu rõ thiện ý của Hoan Hoan, nhưng sự lo lắng trong lòng không sao kìm nén được.
Kỳ đại khảo sắp đến, đây là thời điểm tốt để các phe phái chính trị tranh đấu. Dù thời gian chính thức là tháng hai, tháng ba năm sau, nhưng từ mùa hè này, việc công kích và bới móc lẫn nhau đã bắt đầu.
Việc Mạnh Vãn Minh và Chu Phó Lang dâng tấu đàn hặc hắn chính là khúc dạo đầu.
Hiện tại, cả triều đình đều nhìn chằm chằm vào hắn, ai ai cũng muốn hắn chết.
Mà trong cuộc tranh đấu gay gắt này, triều đình lại đang trên đà suy tàn.
Kẻ thù bên ngoài mạnh mẽ, quốc khố trống rỗng, hoàng đế còn nhỏ tuổi, lũ sâu mọt hoành hành, cả triều đình chẳng mấy ai thực sự lo cho dân.
Kẻ mưu lợi thì đông, kẻ vì nước vì dân lại quá ít.
Quan lại trong triều chỉ chăm chăm đấu đá, tranh đoạt quyền lực, kéo người khác xuống để chiếm đoạt nhiều lợi ích hơn.
Bè phái lộng hành, từ ngày Lệnh Lang bị phế truất ngôi thái tử, thế cuộc ngày càng mất kiểm soát.
Lệnh Bạc Chu chỉ mong có thêm thời gian, thêm sức lực để kéo cả triều đình trở về quỹ đạo.
Nhưng căn bệnh về mắt này lại không ngừng nhắc nhở hắn rằng…
Hắn luôn muốn "nhân định thắng thiên", nhưng trời cao dường như vẫn luôn ép hắn một bậc.
Sự bức bối khắp người hắn, khi bị những đầu ngón tay mềm mại của Mạnh Hoan chạm vào, lại bất giác tiêu tan.
Hơi thở của Mạnh Hoan rất gần:
"Vương gia, ta thực sự buồn ngủ rồi. Nếu nửa đêm ngài cần gì cứ gọi ta, ta lập tức tỉnh ngay."
Cậu nhẹ nhàng xoa lên tay hắn:
"Đừng tự mình thức dậy, kẻo lại bị bỏng nữa, được chứ?"
Giọng nói dịu dàng ấy, va chạm với những suy nghĩ sắc bén trong đầu Lệnh Bạc Chu.
Không có sự đối kháng mãnh liệt, chỉ có sự dung hòa mềm mại, len lỏi vào khoảng trống khô khốc, cằn cỗi trong lòng hắn.
"…"
Lệnh Bạc Chu khẽ thả lỏng ngón tay.
Mạnh Hoan tiếp tục nói:
"Nếu lại muốn đi tiểu cũng cứ gọi ta. Lần trước không phải rất suôn sẻ sao? Chứng tỏ ngài cũng khá dễ thích nghi đấy chứ."
"…"
Ngữ khí của cậu…
Cứ như đang coi hắn như một kẻ tàn phế, ngay cả việc tự chăm sóc bản thân cũng không làm được vậy.
Môi Lệnh Bạc Chu mím chặt.
Nhưng trong đầu, hình ảnh đôi tay nhỏ nhắn kia đang dìu đỡ hắn cứ chậm rãi tua lại.
Dù hắn không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
Mạnh Hoan dịu dàng và bao dung, chấp nhận mọi gai góc, sự tàn nhẫn và nóng nảy của hắn.
Nhưng đồng thời, Mạnh Hoan cũng quá đỗi sạch sẽ, trong veo như ánh sáng rọi xuống, chẳng hề mang chút nguy hiểm nào, chỉ có sự thanh khiết làm người ta khao khát.
Lệnh Bạc Chu…bỗng dưng không còn thấy bực bội nữa.
Hắn chỉ muốn nghe theo lời cậu.
Ngoan ngoãn thích ứng với sự vỗ về trong lòng bàn tay cậu.
Chỉ muốn…ở bên cậu thật tốt.
Đêm nay, người trong điện ngủ rất an ổn, nhưng bên ngoài điện, những kẻ khác lại chẳng thể nào yên giấc.
Không có lệnh của Lệnh Bạc Chu, họ không dám vào trong tẩm điện, nhưng cũng lo lắng đến mất ăn mất ngủ, chỉ biết ngồi xổm dưới bậc thềm, dỏng tai nghe ngóng động tĩnh.
Khi nghe thấy tiếng “choang”, đèn dầu rơi xuống đất, các thái giám lập tức cuống cuồng.
Xong rồi! Bắt đầu rồi!
Vương gia tức giận rồi!
Ngài không kìm nén được cơn phẫn nộ nữa, bắt đầu đập đồ phát tiết rồi!
Mà trong điện này, ngoại trừ đồ vật, người sống duy nhất có thể hứng chịu cơn thịnh nộ của ngài, chính là vương phi - cũng chính là Mạnh Hoan.
Cả đêm, bọn thái giám không dám chợp mắt, chỉ biết niệm A Di Đà Phật cho vương phi.
Lệnh Bạc Chu không đánh hạ nhân. Hắn chỉ trực tiếp g.i.ế.c bọn họ mà thôi.
Không biết…vương gia có đánh thê tử không nhỉ…?
Mãi đến sáng hôm sau, bọn họ thức trắng cả đêm, mắt thâm quầng, bò đến trước cửa điện, trước tiên đảo mắt một vòng xem có mảnh vỡ nào trên đất, có vết m.á.u nào vương vãi hay không.
Sau đó, lắp bắp cất tiếng:
"Vương…vương gia…"
Lời nói đột nhiên nghẹn lại.
Thân hình cao ráo của Lệnh Bạc Chu đứng cạnh giường, đôi mắt bị che phủ bởi lớp lụa trắng.
Hắn quay lưng về phía cửa đại điện, áo choàng rộng thùng thình, hoàn toàn che khuất thiếu niên phía trước.
Mạnh Hoan dường như đang nhét thứ gì đó vào trong vạt áo hắn, giọng điệu đầy sốt ruột:
"Vương gia, sao còn chưa xong?"
Lệnh Bạc Chu bình tĩnh đáp:
"Sáng sớm, nam nhân, triệu chứng."
Mạnh Hoan càng gấp hơn:
"Nhưng mà…tay ta mỏi lắm rồi qwq."
Lệnh Bạc Chu đưa tay, nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu.
"Được rồi, sắp xong rồi."
"……"