Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 40: Đi Tiểu Tiện, Khụ!

Cập nhật lúc: 2025-03-04 20:15:15
Lượt xem: 10

Du Cẩm mồ hôi vã ra trán: "Vương phi, nếu dạo này vương gia có tức giận với người…ngàn vạn lần đừng để trong lòng, vương gia bình thường không như vậy đâu."

 

Bọn họ, những kẻ hầu cận thân cận, đã nhiều lần bị ảnh hưởng bởi sự bạo ngược khi vương gia tái phát bệnh mắt sớm đã có kinh nghiệm đối phó.

 

Mạnh Hoan: "Đáng sợ đến vậy sao?"

 

"Không thể nói là đáng sợ…" Du Cẩm cân nhắc một chút rồi nói. "Nhưng người cũng nên chuẩn bị tâm lý, mỗi khi vương gia phát bệnh, tâm trạng sẽ rất kém, dễ nổi nóng."

 

Là kẻ hầu hạ, hắn không dám nói xấu chủ tử nhưng lại muốn nhắc nhở Mạnh Hoan, nhất thời cuống lên chẳng biết phải diễn đạt thế nào cho phải.

 

Không khí có chút căng thẳng.

 

Yên lặng một lát, Mạnh Hoan chậm rãi nói: "Vương gia hẳn là trong lòng cũng không dễ chịu, đúng không?"

 

Du Cẩm mở miệng, bỗng dưng sững sờ một lúc, rồi mới trả lời: "Đúng vậy, trong lòng ngài ấy dĩ nhiên không dễ chịu."

 

Mạnh Hoan gật đầu: "Ta hiểu rồi."

 

Mạnh Hoan có chút ấn tượng về sự mất kiểm soát và nóng nảy khi Lệnh Bạc Chu bị mù, cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Trong nguyên tác, lần đầu tiên Lệnh Bạc Chu g.i.ế.c người là khi hắn ra tay với đệ đệ cùng cha khác mẹ – Lệnh Thành Húc.

 

Lệnh Bạc Chu vốn là đích trưởng tử của Trung vương phủ, mẫu phi là vương phi chính thất, đoan trang hiền hậu, thấu tình đạt lý nhưng không được sủng ái. Trong khi đó, mẫu thân của Lệnh Thành Húc lại là một hoa khôi trong thanh lâu, nhờ sắc đẹp mà được phong làm trắc phi, hưởng vinh hoa trong phủ vương gia.

 

Lệnh Lang - cha của Lệnh Bạc Chu - lạnh nhạt với chính thất của mình, khiến vương phi chỉ biết dồn hết tâm tư vào đứa con trai duy nhất, dốc lòng nuôi dạy, hy vọng sau này hắn có thể kế thừa vương vị.

 

Còn trắc phi, dù được sủng ái trong phủ, vẫn hiểu rõ vương phi có trưởng tử, nên chưa bao giờ quá phô trương.

 

Cho đến khi mắt của Lệnh Bạc Chu xảy ra vấn đề.

 

Theo quốc sách Đại Tông: Bất kể là kế vị ngai vàng hay vương vị, kẻ có tàn tật trên người sẽ không được chọn.

 

Lệnh Lang khiến con trai ruột của mình bị mù, sau khi suy tính kỹ càng, quyết định phế bỏ vị trí thế tử của hắn, lập Lệnh Thành Húc làm thế tử thay thế. Nhờ con trai được thăng vị, trắc phi ngày càng kiêu ngạo, thậm chí còn lấn lướt chính thất cùng Lệnh Bạc Chu.

 

Vài ngày trước khi thế tử vị bị thay đổi, Lệnh Bạc Chu mời Lệnh Thành Húc ra bờ sông chơi cờ. Khi đó, hắn đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, dùng dải lụa đen che mắt, đánh cược với em trai: nếu hắn thắng, Lệnh Thành Húc phải xuống sông bơi vài vòng, nếu thua, hắn sẽ tự nhảy xuống sông.

 

Lệnh Thành Húc nghĩ hắn bị mù, lại có các khách khanh bên cạnh, không tin Lệnh Bạc Chu có thể thắng mình, cho rằng hắn chắc chắn phải c.h.ế.t nên lập tức đồng ý.

 

Không ngờ lại thua thật.

 

Lệnh Thành Húc muốn nuốt lời, nhưng bị Lệnh Bạc Chu đá mạnh một cú xuống sông. Hắn không biết bơi, cuối cùng c.h.ế.t chìm.

 

Sau chuyện đó, Lệnh Bạc Chu chỉ nói một câu:

 

"Nếu ta thua, ta cũng sẽ nhảy xuống sông chịu chết."

 

Từ thời điểm ấy, tâm lý của hắn đã bắt đầu vặn vẹo. Tính cách hắn trở nên hiếu thắng, ham chiếm hữu đến cực đoan. Đặc biệt là khi bệnh tái phát, mất đi cảm giác an toàn, hắn sẽ biến thành một kẻ sắc bén vô cùng.

 

Màn đêm mùa hạ oi bức, cơn gió nóng phả qua hành lang dài.

 

Du Cẩm đề nghị: "Hay là, vương phi quay về chính điện nghỉ ngơi trước?"

 

Đây đúng là một đề xuất hay, tránh phải đối mặt trực tiếp với tổn thương của Lệnh Bạc Chu.

 

Mạnh Hoan suy nghĩ một lúc, rồi đáp: "Ta vẫn muốn đi xem hắn một chút."

 

"…Vương gia lúc này tâm trạng không tốt, không nói đến việc đánh mắng hạ nhân, ngay cả đồ đạc cũng có thể đập loạn, chỉ sợ đồ vỡ b.ắ.n ra, nếu lỡ làm vương phi bị thương thì không hay rồi."

 

Mạnh Hoan cũng có chút lo sợ.

 

Nếu như Lệnh Bạc Chu thực sự rút kiếm ra, đ.â.m cậu một nhát thì cũng không phải chuyện không thể. Bệnh đa nghi nặng nề, không có cảm giác an toàn, giống như Tào Tháo, nằm mơ cũng có thể g.i.ế.c người.

 

Mạnh Hoan do dự một lát, rồi chậm rãi mở miệng.

 

Dù sao thì cũng là phu thê, cậu nói: "Vậy chờ vương gia ngủ rồi, ta lén vào xem."

 

Du Cẩm đành gật đầu: "Được."

 

Hiện tại Lệnh Bạc Chu bị bệnh mắt, không xử lý công vụ nữa, thời gian đi ngủ cũng sớm hơn trước.

 

Mạnh Hoan loanh quanh bên ngoài một lúc, một tiểu thái giám lặng lẽ chạy tới, nói: "Vương gia ngủ rồi ạ."

 

Vậy là có thể vào xem rồi.

 

Mạnh Hoan khẽ đáp một tiếng, cởi giày ra để giảm tiếng động.

 

Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, thấy trong phòng không có đồ đạc bị đập vỡ, nhưng dưới ánh đèn leo lét, những trang giấy trên bàn bị vò nát thành từng cục. Những đường xé nham nhở trên giấy mơ hồ để lộ cơn giận bị đè nén của ai đó.

 

Mạnh Hoan bước đi thật khẽ, tiến đến bên giường.

 

Trên giường là một dáng người đang ngủ nghiêng, tạo thành một đường cong mềm mại.

 

Lệnh Bạc Chu nằm nghiêng trên giường, tựa như đang say ngủ.

 

Mái tóc đen phủ xuống che lấp phần tai và gáy, chỉ lộ ra chiếc cằm trắng tái.

 

Mạnh Hoan cúi người, quan sát hắn, xác định là đã ngủ say.

 

Ừ, vậy thì tốt.

 

Mạnh Hoan định rời đi, nhưng lại nhìn thấy chăn bị trượt xuống một nửa.

 

Trong đầu cậu như có dây thần kinh nào đó bị kéo căng.

 

Ngay sau đó, theo phản xạ, cậu kéo chăn lên.

 

Nhưng đúng lúc đó, thân hình trên giường bỗng dưng khẽ động.

 

Lệnh Bạc Chu tỉnh rồi, nhưng hắn không lên tiếng, dường như đang chờ người đến mở miệng trước.

 

Mắt hắn không nhìn thấy, không biết là ai nhưng cũng rất ngang bướng, không muốn hỏi.

 

Mạnh Hoan khẽ nói: "Vương gia, là ta. Ta đến xem ngài ngủ chưa."

 

Lệnh Bạc Chu hơi ngồi dậy.

 

Đôi mắt hắn đã được quấn kín bằng vải trắng, bàn tay đặt bên cạnh, trên làn da tái nhợt nổi rõ từng đường gân xanh. Khuôn mặt lộ ra chút mỏi mệt.

 

Hắn cất giọng: "Vương phi."

 

Tim Mạnh Hoan chợt thắt lại.

 

Đây là lần đầu tiên hắn không gọi "Hoan Hoan", mà lại gọi là "Vương phi".

 

Mạnh Hoan quỳ lên giường, hơi nghiêng người tới gần: "Ta kéo lại góc chăn cho ngài, ngài ngoan ngoãn ngủ đi nhé."

 

Cậu không hỏi về đôi mắt của Lệnh Bạc Chu.

 

Nhưng thứ chờ đợi cậu không phải là một tiếng "ừ" đồng ý, mà là…

 

"Vừa rồi ngươi đi đâu, vì sao bây giờ mới đến thăm ta?"

 

Không khí đột nhiên im lặng.

 

Mạnh Hoan nắm chặt góc chăn, nhận ra giọng điệu của Lệnh Bạc Chu có phần lạnh lùng.

 

…Hắn đang giận sao?

 

Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng mình ghét bỏ hắn mù lòa, cố tình không đến thăm hắn?

 

Suy nghĩ một hồi, Mạnh Hoan quyết định nói thật: "Ta nghe nói ngài tâm trạng không tốt, sợ ngài giận dữ đánh mắng ta, nên mới đợi ngài ngủ rồi mới vào xem."

 

"…"

 

Team Hạt Tiêu

Lệnh Bạc Chu nhắc lại từng chữ như đang nhấm nháp: "Đánh mắng."

 

Mạnh Hoan: "Ờm…"

 

"Bọn họ nói với ngươi, đúng không?" Lệnh Bạc Chu khẽ cười lạnh, giọng khàn khàn, trống rỗng: "Thì ra trong mắt bọn họ, mỗi khi ta phát bệnh lại thảm hại đến mức này."

 

"…………"

 

Mạnh Hoan nhận ra chủ đề này có gì đó không ổn.

 

Giờ tâm trạng của Lệnh Bạc Chu vốn đã không tốt, nếu hắn cứ tiếp tục nói, chắc chắn đối phương sẽ càng thêm khó chịu. Vì thế, Mạnh Hoan vội đổi giọng: "Không phải, là ta tự nghĩ nhiều thôi."

 

Không gian rơi vào im lặng.

 

Lệnh Bạc Chu quay lưng về phía hắn, bất động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-40-di-tieu-tien-khu.html.]

 

Mạnh Hoan khẽ gọi: "Vương gia?"

 

Không có tiếng đáp lại.

 

Mạnh Hoan chống tay trên giường, hơi nghiêng người lên phía trước, giọng cao hơn một chút: "Vương gia?"

 

"Ngươi muốn đi thì đi đi."

 

Giọng nói của Lệnh Bạc Chu khàn đặc.

 

Không biết vì sao, câu nói này nghe có vẻ thản nhiên, nhưng lại ẩn chứa cảm xúc phức tạp.

 

…Như thể tất cả mọi người đều ghét bỏ hắn.

 

…Như thể, hắn lại bị bỏ rơi một lần nữa.

 

Mạnh Hoan ngây người một lúc, ngồi trên giường, nhìn vào đại điện trống trải.

 

Lệnh Bạc Chu không nhìn thấy gì, lại chỉ có một mình…liệu hắn có cảm thấy tăm tối, cô đơn đến tột cùng không?

 

Trong lòng Mạnh Hoan dâng lên một cảm xúc khó tả, cậu cau mày lại.

 

Cậu ghét nhất cái cảm giác nặng nề, khó chịu trong lồng n.g.ự.c này.

 

Mạnh Hoan cứ ngồi đó, không động đậy.

 

Một lát sau, cậu cúi người xuống, nhẹ giọng nói với Lệnh Bạc Chu: "Vương gia, ta có thể ở lại bên ngài không?"

 

Giọng nói của cậu rất khẽ, hơi thở ấm áp phả vào tai đối phương, mềm mại như một chiếc lông vũ rơi xuống.

 

Nhưng Lệnh Bạc Chu vẫn không lên tiếng.

 

…Được rồi.

 

Mạnh Hoan đảo mắt, khẽ nói: "Ta ngủ ngay bên cạnh ngài, không chiếm chỗ, cũng rất yên tĩnh, sẽ không làm phiền ngài đâu."

 

Cậu có thể mơ hồ cảm nhận được, hiện tại Lệnh Bạc Chu đang rơi vào trạng thái tự thu mình, chán ghét thế gian, thậm chí không muốn sống nữa, càng không muốn mở miệng.

 

Mạnh Hoan cứ lặng lẽ chờ.

 

Nửa phút sau, cậu tự tuyên bố: "Ta lên đây nhé."

 

Cậu chậm chạp bò lên giường, cố gắng nhẹ nhàng hết mức để tránh động đến bệnh tình của Lệnh Bạc Chu, nhưng khi vừa ngồi xuống, cậu lại chạm phải thứ gì đó cứng cứng.

 

…Hình như là mu bàn tay gầy guộc của Lệnh Bạc Chu.

 

"……"

 

Chết rồi.

 

Quá xấu hổ.

 

Mạnh Hoan lập tức bật dậy, vội vàng kéo tay của Lệnh Bạc Chu ra.

 

Bàn tay của cậu trắng trẻo và thon nhỏ, dù có dùng cả hai tay cũng chỉ có thể nắm được một hai ngón tay của đối phương.

 

Mạnh Hoan xoa nhẹ, chân thành nói: "Xin lỗi nhé."

 

Lệnh Bạc Chu vẫn không lên tiếng.

 

Sự chán ghét thế gian của cậu đã đạt đến mức: "Cứ coi như ta đã c.h.ế.t đi."

 

Mạnh Hoan thổi nhẹ vào tay hắn, tự nhủ "không đau không đau", rồi mới đặt lại chỗ cũ, kéo chăn đắp lên.

 

Cậu chui vào trong chăn, nhưng Lệnh Bạc Chu vẫn quay lưng về phía cậu.

 

Tại sao lại cứ quay lưng thế nhỉ?

 

Lệnh Bạc Chu bình thường ngủ hay nằm thẳng mà?

 

Thậm chí còn rất thích ôm cậu nữa.

 

Mạnh Hoan bỗng nhớ lại khi còn nhỏ, lúc còn ở viện phúc lợi, mỗi khi cậu giận dỗi, cậu cũng quay lưng về phía các cô bảo mẫu, nhất quyết không chịu xoay người lại.

 

Khi đó, chỉ cần cô bảo mẫu ôm cậu từ phía sau, cậu sẽ lập tức bật khóc nức nở, như thể đã nhịn rất lâu, chỉ đang đợi một cái ôm mà thôi.

 

Lệnh Bạc Chu cũng đã chờ đợi trong bóng tối rất lâu rồi nhỉ?

 

…Có nên ôm hắn không?

 

Mạnh Hoan có chút do dự, sợ rằng nếu Lệnh Bạc Chu nổi giận, cậu sẽ bị ăn đòn mất.

 

Hơn nữa, bây giờ Lệnh Bạc Chu cũng không thích bị người khác chạm vào.

 

Mạnh Hoan tự an ủi bản thân, vỗ vỗ chăn, tạm thời từ bỏ ý định.

 

Cậu quyết định ngủ.

 

Hơi thở bên tai rất khẽ, giữa màn đêm tĩnh lặng, đôi khi cậu không nghe thấy tiếng thở của Lệnh Bạc Chu, có cảm giác như hắn đã…chết rồi vậy.

 

"……"

 

Mạnh Hoan có chút mất ngủ.

 

Cậu mở to mắt, đến khi viền mắt bắt đầu cay xè, cơn mệt mỏi mới dần kéo đến, cậu mới từ từ nhắm mắt lại, chìm vào cơn buồn ngủ mơ hồ.

 

Thời gian ngủ say không kéo dài bao lâu, Mạnh Hoan bỗng nghe thấy một tiếng “loảng xoảng”, dường như có thứ gì đó rơi xuống từ trên cao.

 

Tiếng va chạm sắc bén vang lên, "cạch!"

 

Mạnh Hoan lập tức mở mắt.

 

Ánh đèn lờ mờ trong đại điện chập chờn, bên cạnh cậu trống không.

 

Lệnh Bạc Chu đã dậy rồi sao?

 

Mạnh Hoan đảo mắt nhìn quanh, thấy một bóng dáng trong chiếc áo màu trắng đứng đó.

 

Lệnh Bạc Chu đang chống tay lên tủ cạnh giường, mu bàn tay nổi rõ từng đường gân.

 

Hắn vừa vô tình hất ngã một cây đèn cầy, sáp nến nhỏ xuống tay, để lại một vết đỏ.

 

Ngoài cửa, có vẻ như mấy tiểu thái giám muốn đi vào, nhưng ngay sau đó, giọng nói giận dữ của Lệnh Bạc Chu vang lên:

 

"Cút ra ngoài!"

 

Cả người hắn tràn ngập sự bực bội và nóng nảy.

 

Hắn chắc là muốn xuống giường, nhưng vì không nhìn thấy gì nên mới chạm vào chân đèn.

 

Mạnh Hoan tiến lên, chớp mắt: "Vương gia?"

 

Lệnh Bạc Chu cúi đầu, mái tóc đen rũ xuống, lông mày và đôi mắt bị bao phủ bởi bóng tối lạnh lẽo.

 

Đôi môi hắn trắng bệch, mang theo chút dáng vẻ suy sụp và tiều tụy.

 

Mạnh Hoan nắm lấy tay hắn, phát hiện mu bàn tay hắn căng cứng, từng đốt ngón tay cứng ngắc, chỗ bị sáp nến rơi xuống thì đã đông lại.

 

Mạnh Hoan kéo tay hắn, hắn hơi giật lại, nhưng rồi lại dừng.

 

Điều này chứng tỏ…hình như hắn chịu để mình nắm tay.

 

Mạnh Hoan nhìn hắn, nhẹ nhàng gạt đi lớp sáp đông cứng, khẽ hỏi: "Vương gia muốn làm gì? Ta có thể giúp ngài mà."

 

Bây giờ là nửa đêm, không phải giờ thức dậy, cũng không phải lúc lên triều.

 

Lệnh Bạc Chu mím môi thật chặt.

 

Mạnh Hoan "hửm?" một tiếng.

 

Hắn khẽ mở miệng, nói ra hai chữ.

 

"Đi tiểu."

 

"……"

 

 

Loading...