Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 38: Lại Muốn Lừa Thê Tử Ta Nữa Sao?
Cập nhật lúc: 2025-03-02 21:53:37
Lượt xem: 15
Không giống như lần trước, khi vừa gặp bạn của nguyên chủ, Mạnh Hoan vì muốn có cảm giác an toàn mà lập tức chạy đi nhập bọn như một con cừu lạc đàn.
Lần này, Lệnh Bạc Chu đã cho cậu thứ để cảm thấy yên tâm. Mạnh Hoan bình tĩnh cầm chén trà lên, quay mặt đi: “Xin lỗi, ta không hay xem kịch lắm, không nhớ nổi khúc nào tương tự.”
Cậu bắt đầu trở nên khôn ngoan hơn, không chắc người này có ý đồ gì nên quyết định tạm thời không kết giao quá sâu.
Trong đình, bầu không khí yên tĩnh và hài hòa.
Mạnh Hoan cố tình giả vờ không hiểu. Trong mắt Thôi Hàn, điều này cũng có lý, vì dù sao tổ phụ hắn là đại diện của phe Trọc lưu, còn cha Mạnh Hoan là người của Thanh lưu. Không tin tưởng hắn cũng là điều dễ hiểu.
Thôi Hàn ho khẽ một tiếng, quyết định đưa ra gợi ý rõ ràng hơn.
Hắn cầm cốc nước sạch bên cạnh chén trà lên, cổ tay khẽ run, bất ngờ làm rơi xuống: “Ai ya…”
Mạnh Hoan vội vàng đứng dậy.
Nước sạch đổ vào chén trà, chất lỏng b.ắ.n tung tóe, nước trà màu cam vàng hòa lẫn với nước trong suốt, màu sắc trở nên cực kỳ nhạt, tràn ra ngoài, làm nghiêng đổ một lá trà đang dựng đứng.
Thôi Hàn phát ra một tràng cười thâm sâu: “Vương phi, vãn bối thất lễ rồi, xin vương phi thứ tội, ha ha ha…”
Ẩn ý của hắn đã quá rõ ràng - Thanh Trọc giao hòa, chướng ngại bị cuốn trôi.
Chỉ là trong vương phủ này, khắp nơi đều là người của Lệnh Bạc Chu, nếu để hắn biết được ý đồ của bọn họ thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, chỉ có thể dùng hành động ám chỉ.
Mạnh Hoan nhìn đống lộn xộn trên bàn, trầm ngâm suy nghĩ.
Thôi Hàn đầy mong đợi nhìn cậu.
Cuối cùng, ánh mắt Mạnh Hoan rời đi, gương mặt đầy vẻ khó hiểu: “Chén trà này còn uống được nữa không?”
Thôi Hàn: “……”
Mạnh Hoan nhíu mày, rất khó xử, nói: “Thôi vậy, không uống nữa.”
Thôi Hàn: “Vương phi…”
“Ta về viết chữ đây, hẹn gặp lại sau.”
Team Hạt Tiêu
Mạnh Hoan nói xong, không đợi Thôi Hàn phản ứng, vừa ngáp vừa rời khỏi đình.
Thôi Hàn ngồi tại chỗ, vẻ mặt quái dị, thật sự không hiểu nổi sao Mạnh Hoan lại có thể giả ngu đến mức này.
Chốc lát sau, hắn lại giãn mày ra.
Phần lớn là vì thấy cậu chưa tin tưởng mình.
Xem ra vẫn phải tiếp tục hành động.
Thời tiết oi bức, vào độ giữa hè, dù mặc y phục mát mẻ hơn thì hơi nóng vẫn len lỏi vào trong vải áo.
Vài ngày sau, bên bờ ao sen, lá sen tròn lăn tăn, tạo nên những gợn sóng xanh biếc. Hạ nhân trải giấy bút và màu vẽ trong đình, Mạnh Hoan ngồi vẽ tranh phong cảnh, cầm bút lông ướm thử tỷ lệ, rồi cúi đầu tô màu lên bức họa công bút.
Lúc đầu, bọn hạ nhân còn hiếu kỳ đứng cạnh xem, sau đó lại thấy ngồi suốt cả ngày rất nhàm chán, liền quay sang chơi bài cửu, đá cầu, tán gẫu. Để tránh làm phiền Mạnh Hoan, họ đến đình gần đó trò chuyện và ăn hạt dưa.
Mạnh Hoan cứ ngồi vẽ như thế, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ phía sau.
Tưởng là hạ nhân đến quạt mát, cậu không quay đầu lại.
Chắc chừng một khắc sau, Mạnh Hoan uống ngụm trà mới phát hiện sau lưng có một nam một nữ đang đứng.
Hai người mặc y phục của đào kép hí kịch, nam nhân có đường nét anh tuấn, nữ nhân trông dịu dàng. Mạnh Hoan ngẩn ra: “Các ngươi là?”
“Nô tỳ là hoa đán mà vương phi đã cứu hôm đó.”
“À,” Mạnh Hoan nhớ ra, “chính là cặp đôi bị đánh trong viện sao?”
Hai người xấu hổ cúi đầu.
“Bây giờ các ngươi khá hơn chưa? Hết đau chưa?”
“Đa tạ vương phi quan tâm, vết thương đã lành hẳn rồi. Hôm nay trong rạp hát không có việc gì, chúng nô tài muốn đến để tạ ơn vương phi.”
Hai người như định quỳ xuống dập đầu.
Mạnh Hoan vội ngồi xổm xuống: “Thật ra không cần cảm ơn ta, nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn vương gia đi, dù sao bọn họ nể mặt ta chẳng qua là vì nể mặt vương gia.”
Hai người họ dũng cảm theo đuổi tình yêu, tuổi tác cũng xấp xỉ cậu, Mạnh Hoan có ấn tượng tốt, tự nhiên cảm thấy gần gũi.
“Hai người các ngươi yêu nhau từ khi nào vậy?” Sau khi thân thiết hơn, Mạnh Hoan bắt đầu hóng chuyện.
Thiếu niên tên Tuyết Hồng bật cười.
Thiếu nữ tên Tuyết Nhạn lập tức thẹn thùng cúi đầu.
Nhìn nụ cười của hai người, Mạnh Hoan cảm thấy thân thiết hơn, không kìm được mà tiếp tục trò chuyện cùng họ.
Tuyết Hồng lấy từ tay áo ra một cây sáo gỗ, nói: “Vương phi, đây là vật nô tài tự gọt bằng dao. Ở rạp hát học nghề không có tiền, chỉ có thể tự làm chút đồ chơi, mong vương phi đừng chê.”
Cây sáo gỗ được mài nhẵn nhụi, chế tác cũng rất đẹp. Mạnh Hoan nhận lấy, chân thành nói: “Cảm ơn.”
Tuyết Hồng và Tuyết Nhạn nhìn nhau, cười khẽ.
Hai người nói: “Vương phi, chúng nô tài không thể rời khỏi rạp hát quá lâu, xin cáo lui.”
Hai người rời khỏi đình, đi trước sau một khoảng cách để tránh gây chú ý.
Nhìn bóng lưng họ, rồi lại nhìn cây sáo gỗ màu nâu trong tay, Mạnh Hoan từ từ tựa đầu lên bàn đá, giơ nó lên soi dưới ánh mặt trời.
Cậu xem như…đã kết bạn rồi nhỉ?
Cất cây sáo vào trong áo, vỗ nhẹ, Mạnh Hoan quay lại cầm bút lông, tiếp tục vẽ bức tranh sơn thủy còn dang dở.
Mặt trời dần ngả về tây, đến giờ, Phong Chi nói: “Phu nhân, ước chừng vương gia sắp về phủ rồi.”
Lệnh Bạc Chu trở về, mỗi ngày Mạnh Hoan đều phải ra cửa phủ đón. Nghe vậy, cậu cất bút, rửa tay trong ao: “Được, ta đi ngay.”
Lệnh Bạc Chu thường trở về phủ vào khoảng bốn giờ rưỡi, Mạnh Hoan tính toán thời gian, chờ khoảng nửa tiếng, năm giờ rồi mà vẫn chưa thấy xe ngựa của hắn xuất hiện.
“Vương gia sao còn chưa về?”
Lúc Mạnh Hoan còn đang hơi khó hiểu, một con tuấn mã vội vã chạy đến, dừng ngay trước cửa phủ. Đó là thị vệ thường theo hầu Lệnh Bạc Chu khi ra ngoài.
Thị vệ nhảy xuống ngựa, quỳ xuống đất: “Vương phi, vương gia vừa hạ triều thì bị bệ hạ giữ lại. Hôm nay là sinh thần của Hi Thái phi, hoàng thượng muốn vương gia ở lại cùng dùng bữa.”
Mạnh Hoan ngẩn người một chút: “Bảo sao đến giờ vẫn chưa về.”
“Vương gia lo lắng vương phi chờ lâu, nên sai tiểu nhân phi ngựa hồi phủ báo tin, bảo ngài không cần đợi nữa. Tối nay vương gia sẽ về rất muộn, thậm chí có thể không về.”
Vì trong thành có lệnh giới nghiêm, sau giờ quy định, không ai được phép đi lại. Tuy nhiên, hoàng thân quý tộc có thể lưu lại hoàng cung mà không bị ảnh hưởng. Do đó, khả năng cao Lệnh Bạc Chu sẽ ở lại cung đình qua đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-38-lai-muon-lua-the-tu-ta-nua-sao.html.]
Mạnh Hoan gật đầu, thầm nghĩ Lệnh Bạc Chu cũng khá chu đáo, biết sai người về báo tin, tránh để mình cứ mãi chờ đợi.
Biết không thể đợi được Lệnh Bạc Chu, Mạnh Hoan liền tự mình đến nhà ăn, thưởng thức ba mươi món của mình.
Tại nhà ăn, cậu nhìn thấy một nhóm đệ tử mặc đồng phục, xếp hàng ngay ngắn, cũng đến dùng bữa.
Giữa đám đông, Tuyết Hồng - người đã đưa đồ cho cậu hồi chiều - ngẩng đầu lên, chạm ánh mắt với Mạnh Hoan.
Không ngờ lại trùng hợp đến vậy, Mạnh Hoan kinh ngạc: “Ngươi…”
Tuyết Hồng lập tức kéo Tuyết Nhạn bên cạnh, cả hai nhìn cậu, cùng nhau mỉm cười.
Mạnh Hoan cũng bật cười, cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Cậu đi đến đình gần đó ngồi. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, hai người kia nhanh chóng chạy đến: “Vương phi.”
“Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi ạ.”
Mạnh Hoan hỏi: “Hai người vẫn chưa chuộc thân à?”
“Chưa ạ. Sư phụ nói chúng nô tài học hí kịch mười mấy năm trời, nếu cứ rời đi như vậy thì phụ lòng công sức đã bỏ ra, nên bảo chúng nô tài ở lại thêm vài năm, đợi lớn tuổi hơn rồi hãy đi.”
Mạnh Hoan gật đầu: “Thế cũng không tệ.”
Tuyết Nhạn tò mò: “Vương phi chờ chúng nô tài ở đây ạ?”
Mạnh Hoan gật đầu: “Vương gia hôm nay về trễ, ta chán quá nên đi dạo.”
Cậu còn trẻ, ham chơi cũng là chuyện bình thường. Tuyết Nhạn nghĩ một lát rồi nói: “Nếu vương phi thấy buồn chán, có thể đến rừng nhỏ bên hồ sen. Ban đêm nơi đó có đom đóm, bắt chúng chơi rất thú vị. Nô tỳ và Tuyết Hồng hồi trước thường đến đó, cả một vùng trời toàn là ánh sáng lập lòe, đẹp lắm.”
Mạnh Hoan lập tức nhìn thấu: “Hai người đến đó hẹn hò chứ gì?”
Tuyết Nhạn lập tức đỏ mặt.
Xem chừng đã từng lén lút hẹn hò ở đó không ít lần rồi.
Mạnh Hoan phì cười, đứng dậy: “Đi thôi, cùng đi xem nào.”
Trong khu rừng nhỏ, ánh sáng mờ nhạt, bóng cây trải rộng che kín bầu trời. Đúng như lời kể, đom đóm bay lượn giữa những bụi cỏ, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Mạnh Hoan nhìn xung quanh: “Con này sáng ghê.”
Đáp lại cậu là một giọng nói khe khẽ.
Cặp đôi nhỏ kia, vừa đi vừa dần dần xích lại gần nhau, rồi lặng lẽ nắm lấy tay nhau.
“……”
May mà Mạnh Hoan không để ý, cậu vẫn ngẩng đầu nhìn đom đóm bay qua bay lại.
Du Cẩm đưa cho cậu một chiếc túi lụa rất mỏng. Mạnh Hoan vừa chạy vừa đuổi theo, nắm chặt đom đóm trong lòng bàn tay rồi bỏ vào túi. Túi lụa trong suốt, có thể thấy ánh sáng yếu ớt phát ra từ bên trong, trông vô cùng đẹp mắt.
Du Cẩm cũng bắt được một con, vui mừng đến mức mặt đỏ bừng, đưa tới trước mặt cậu: “Vương phi, lão nô bắt được một con đây, mau cho vào túi đi!”
Mạnh Hoan mím môi: “Ta không cần của ngươi,bta muốn tự bắt.”
Du Cẩm: “……”
Mạnh Hoan chạy đến mức mồ hôi túa đầy trán. Ban đầu còn hơi buồn vì Lệnh Bạc Chu không về phủ, nhưng bây giờ cậu đã quên sạch, chỉ còn lại niềm vui thích.
Nhìn túi lụa sáng rực trong tay, Mạnh Hoan hớn hở xách theo đom đóm về phủ, trút chúng ra rồi vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
Khuya hôm đó, trước cửa vương phủ.
Giờ giới nghiêm đã qua, vương phủ chìm trong tĩnh lặng.
Xe ngựa dừng lại, thị vệ nhận ra là xe của vương gia liền quỳ xuống: “Vương gia.”
Bóng dáng Lệnh Bạc Chu bước xuống xe, trầm giọng nói: “Im lặng.”
Trên người hắn vương chút mùi rượu và hương son phấn từ hậu cung. Đó là mùi hương đặc trưng trong cung của Hi Thái phi. Hoàng đế rất mong hắn ở lại hoàng cung nghỉ đêm, nhưng Lệnh Bạc Chu nhanh chóng xin chỉ, quyết định rời đi vào lúc nửa đêm.
Gia nhân trong phủ đã ngủ say, thị vệ lấy một chiếc đèn lồng từ phòng gác cổng, giơ lên soi đường, dẫn hắn về phía tẩm điện.
Du Cẩm ngồi xổm trước cửa, lim dim ngủ gật, vừa mở mắt ra đã thấy bóng người, lập tức trợn to mắt: “Vương gia!!”
Câu đầu tiên Lệnh Bạc Chu hỏi là: “Hoan Hoan ngủ chưa?”
“Vương phi ngủ rồi ạ.”
“Vậy đừng đánh thức y, bản vương đi tắm trước.”
Du Cẩm suy nghĩ một lát, rồi hỏi: “Vương gia vội vã quay về trong đêm là vì vương phi sao?”
Lệnh Bạc Chu mắt ngà ngà say nhìn hắn, Du Cẩm lập tức cười hì hì hai tiếng.
Vương gia vẫn là thương vương phi nhất.
Trong phòng lặng lẽ thắp một ngọn đèn, Lệnh Bạc Chu sau khi tắm rửa xong thì thay một bộ y phục sạch sẽ. Bản tính kiểm soát quá mạnh khiến hắn theo thói quen hỏi Du Cẩm: “Hôm nay Hoan Hoan thế nào?”
“Buổi sáng học chữ, buổi chiều vẽ tranh…” Du Cẩm suy nghĩ một lát rồi trả lời, “Buổi tối còn đi chơi nữa.”
Bước chân đang tiến về đại điện của Lệnh Bạc Chu chợt khựng lại, hắn hỏi: “Nghe nói bản vương tối nay không về, Hoan Hoan không giận sao?”
Du Cẩm ngẫm nghĩ chốc lát: “…Chắc là không.”
“…”
Lệnh Bạc Chu cụp mắt xuống, lặng lẽ nghiến răng. Uổng công hắn ở tiệc sinh thần của Hi Thái phi, lòng dạ bồn chồn, chỉ nghĩ đến cảnh Mạnh Hoan đứng trước cửa mong chờ hắn về, đến mức rượu cũng uống không vào, chỉ hận không thể rời tiệc ngay lập tức.
Thế nhưng Lệnh Bạc Chu không nói gì thêm, bước vào tẩm điện. Đèn trong phòng được vặn tối đi, trên giường là một thân ảnh nhỏ nhắn, Mạnh Hoan thả tóc, nhắm mắt ngủ say.
Dưới chăn lờ mờ phát ra ánh sáng.
Lệnh Bạc Chu giật giật mí mắt, đặt tay lên góc chăn nhẹ nhàng vén lên, thấy bên cạnh gối Mạnh Hoan có một túi lụa mỏng. Túi phát ra ánh sáng lấp lánh, bên trong là những con đom đóm đang bay tán loạn, như thể một vầng trăng bị nhốt vào trong.
Thiếu niên ôm túi đom đóm như thể đó là bảo bối, ngủ say không buông tay.
Ánh mắt Lệnh Bạc Chu trầm xuống, bên cạnh túi lụa còn có một cây tiêu gỗ.
Đôi mày vừa giãn ra nay lại nhíu chặt, hắn cầm cây tiêu lên xem xét nhiều lần, ánh mắt dần hiện lên một tầng u ám.
Một lát sau, hắn đặt cây tiêu trở lại chỗ cũ, ra ngoài tìm Du Cẩm - lúc này đang ngủ gà ngủ gật: “Gần đây Hoan Hoan qua lại với những ai?”
Du Cẩm giật mình, nhận ra sắc mặt vương gia không tốt, lập tức nuốt nước bọt rồi thành thật khai báo.