Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 37: Giải Oan Cho Cha.

Cập nhật lúc: 2025-03-01 20:52:06
Lượt xem: 10

Tâm trạng vui vẻ của Mạnh Hoan chợt khựng lại khi nghe tin về vụ ngoại tình trong gánh hát.

 

Lúc ấy, Mạnh Hoan đang viết chữ trong đình thì nghe nói có người nhảy sông tự tử, liền chạy đến xem.

 

Hóa ra là thế này…

 

Trong gánh hát này, các đào kép còn quá trẻ, lại tụ tập đông người, dễ sinh chuyện. Hai đào kép trẻ vụng trộm yêu nhau, bị bắt gặp và bị tố giác.

 

Giữa sân viện, roi da quất mạnh lên lưng vị đào kép trẻ, từng vệt m.á.u b.ắ.n ra.

 

Đào kép đang quỳ khoảng mười bảy tuổi, người tình là một tiểu hoa đán mười sáu tuổi. Giờ đây, một người vừa nhảy sông được vớt lên, một người đang quỳ dưới đất, lưng đầy vết thương rướm máu.

 

Mạnh Hoan kinh hãi, hỏi: "Hai người họ đã làm gì?"

 

Một đào kép trong gánh đáp: "Lúc tập luyện không có mặt, lén lút trốn vào phòng bên hôn nhau."

 

"…"

 

Là một người từng sống ở thế kỷ 21, kẻ sắc lang Mạnh Hoan sững sờ: "Chỉ hôn nhau thôi á?"

 

Chỉ là một nụ hôn, mà đến mức bị đánh gần c.h.ế.t thế này?

 

Đào kép kia có vẻ ngạc nhiên trước chữ "chỉ" của Mạnh Hoan.

 

Sư phụ của gánh hát giận dữ vô cùng. Một đào kép khác thì thầm giải thích: "Tiểu hoa đán này hát rất hay, lại xinh đẹp. Nếu giữ được trong sạch, sau này có thể được quan to quyền quý để mắt tới, thậm chí có thể được nạp làm thiếp, một bước lên mây. Còn người đào kép trẻ kia chỉ hát vai lão sinh, không có cơ hội phất lên, vốn dĩ không xứng với nàng ấy."

 

Mạnh Hoan chợt hiểu ra.

 

Nếu tiểu hoa đán có thể trèo cao, sư phụ của gánh hát sẽ nhận được một khoản tiền. Nhưng nếu nàng ấy động lòng mà đánh mất sự trong sạch thì trong cái thời đại trọng trinh tiết này, nàng ấy sẽ trở nên vô giá trị.

 

Mạnh Hoan nhíu mày vì lối suy nghĩ ấy, rồi lại nhìn về phía hai người giữa sân.

 

Nam đào kép trẻ có vẻ mặt kiên cường, quay đầu nhìn tiểu hoa đán đang nằm cạnh, ánh mắt đầy thương tiếc. Nữ nhân tái nhợt, nước mắt giàn giụa.

 

Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng Mạnh Hoan.

 

Cậu lẩm bẩm: "Hai người họ nhất định phải c.h.ế.t sao?"

 

Đằng sau bỗng vang lên một giọng nam: "Vương phi muốn tha cho họ sao?"

 

Mạnh Hoan quay đầu lại, thấy một người đàn ông khoác lụa là - Thôi Hàn.

 

Lần này hắn không vẽ mặt như trước, trông tuấn tú nhưng hai mắt thâm quầng, có vẻ là kẻ ham mê tửu sắc.

 

Mạnh Hoan mím môi: "Chỉ là thấy tội không đáng chết."

 

Cậu chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ Thôi Hàn lại nhiệt tình khác thường, lớn giọng: "Được! Ta sẽ giúp Vương phi cầu tình."

 

Hắn sải bước vào sân, giật lấy roi từ tay sư phụ rồi ném xuống đất, hỏi: "Đánh cái gì? Sao cứ động tí là đánh g.i.ế.c thế?"

 

Hắn cau mày, vẻ rất bất bình: "Hai đứa trẻ này không còn nhỏ nữa, cũng hiểu chuyện rồi. Nếu thật lòng yêu nhau mà chưa gây ra họa lớn thì chỉ cần khuyên bảo là được. Nếu đánh chết, đánh tàn phế, chẳng phải công sức nuôi dạy mười mấy năm qua đều đổ sông đổ bể sao?"

 

Sư phụ nặng nề thở dài: "Công tử không hiểu đâu…"

 

"Hiểu cái gì mà hiểu?" Thôi Hàn vỗ tay một cái, phía sau có người hầu đưa ra một thỏi vàng. "Đừng đánh nữa, cứ nói chuyện tử tế đi. Nếu không ổn thì cho họ chuộc thân mà thành thân với nhau, thế là xong."

 

Sư phụ cầm lấy vàng, vẻ mặt phức tạp.

 

Ông ta dạy dỗ đệ tử, dù có đánh c.h.ế.t cũng chẳng ai dám nói gì, nhưng hôm nay dường như có Bồ Tát hiển linh.

 

…Nhưng mà Thôi Hàn, theo ấn tượng đâu phải là người dễ đối phó?

 

Dù không hiểu công tử này đang giở trò gì, nhưng sư phụ vẫn thức thời nói: "Đa tạ công tử thay bọn chúng cầu tình."

 

Rồi quay đầu dặn dò: "Đưa nó về đi, nhớ chăm sóc vết thương trên lưng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-37-giai-oan-cho-cha.html.]

 

Mấy đào kép khác tiến lên đỡ chàng trai bị thương, đưa vào trong viện.

 

Hai mạng người được giữ lại, Mạnh Hoan thở phào nhẹ nhõm.

 

Cậu nghiêng đầu nhìn Thôi Hàn, ấn tượng ban đầu không tốt, nhưng giờ đã thay đổi đôi chút.

Thôi Hàn khoanh tay, đắc ý hỏi: "Vương phi thấy sao?"

 

Mạnh Hoan đáp: "Cũng được."

 

Thôi Hàn cười ha hả, mặt dày nói: "Ta vừa cứu một mạng người thay Vương phi, chẳng phải Vương phi nợ ta một ân tình sao?"

 

"…?"

 

Mạnh Hoan: "Cái gì?"

 

Tên này nhân cơ hội vòi vĩnh à?

 

"Ta không có ý gì khác, chỉ muốn Vương phi mời ta uống chén trà thôi, ha ha ha ha ha!"

 

"…"

 

Có vẻ như hắn rất muốn làm quen với mình. Mạnh Hoan không chắc về ý đồ của hắn, nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu: "Được thôi."

 

Nơi uống trà là một đình hóng mát, gia nhân phe phẩy quạt, bày lên bàn vài món bánh ngọt.

 

Mạnh Hoan vốn định uống xong rồi đi, nhưng không ngờ Thôi Hàn không động vào trà, mà lại gõ ngón tay lên mặt bàn, cất giọng hát, phong thái hào hoa.

 

Đó là một giai điệu có chút bi thương. Nếu nói hắn ngẫu hứng hát thì không giống, vì mỗi câu đều rõ ràng, rành rọt, như cố tình để người khác chú ý.

 

Hát xong một lượt, hắn lại hát lần thứ hai.

 

Mạnh Hoan nhận ra dường như hắn đang đợi mình hỏi, đành mở miệng: "Ngươi hát gì vậy?"

 

Thôi Hàn cười sảng khoái: "Ta từ nhỏ đã sống trong gánh hát, rất biết thưởng thức phong lưu. Bài này là do một vị sư phụ trước đây dạy ta, tên là 'Giải Oan Cho Cha'."

 

 

Mạnh Hoan ồ một tiếng, nhấp ngụm trà, không có phản ứng gì quá lớn.

 

Cậu không biết nhiều về kinh kịch.

 

Thấy vẻ mặt cậu lạnh nhạt, Thôi Hàn mím môi, giọng điệu mang theo sự khơi gợi: “Vương phi, trong khúc này còn có một câu chuyện.”

 

“Hửm, ngươi nói đi.”

 

“Nó kể về một nữ nhân, cha bị quan tham hãm hại. Nàng ấy từ huyện thành đi kêu oan, rồi lên châu phủ, cuối cùng đến tận kinh thành. Sau cùng, nàng ấy chặn xe ngự giá để dâng sớ lên Hoàng thượng, rốt cuộc giải được nỗi oan cho cha mình.”

 

Thôi Hàn híp mắt nhìn chằm chằm Mạnh Hoan, ánh mắt mang theo sự dò xét, dường như đang chờ đợi phản ứng của cậu.

 

Hắn đã nói rất rõ ràng, nếu Mạnh Hoan có lòng, chắc chắn sẽ nhớ đến cha mình.

 

Trước mặt hắn, Mạnh Hoan vừa uống một ngụm trà, bị bỏng liền đặt chén xuống, hời hợt bình luận:

 

“Câu chuyện cảm động ghê.”

 

Thôi Hàn: “…”

 

Thôi Hàn hít sâu một hơi, đè nén cơn bức bối trong lồng ngực, rồi nói thẳng hơn: “Vương phi không nghĩ đến điều gì sao? Chẳng hạn như giải oan cho cha mình?”

 

Team Hạt Tiêu

“…”

 

Nghe câu này, Mạnh Hoan mới quay đầu lại, mắt hơi mở to, vẻ bất ngờ nhìn hắn.

 

Thôi Hàn cuối cùng cũng chỉ có thể cười mệt mỏi: “Vương phi, ta đã đường đột rồi.”

 

 

Loading...