Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 36: Tiểu Bám Người.

Cập nhật lúc: 2025-02-28 21:37:46
Lượt xem: 23

Bóng lưng của Mạnh Hoan ngày càng xa.

 

Thôi Hàm sắc mặt trầm tư: "Vương phi và Vương gia tình cảm tốt lắm sao?"

 

"Sao ngươi hỏi câu này kỳ lạ vậy?" Sơn Hành bật cười, "Phu thê, tình cảm có thể không tốt sao?"

 

Thôi Hàm chậm rãi gật đầu, ậm ừ một tiếng.

 

"Sao vậy?" Sơn Hành nhướn mày, như thể phát hiện ra điều gì: "Thôi công tử, ngài hy vọng bọn họ tình cảm không tốt sao?"

 

"Không phải." Thôi Hàm nuốt khan, "Nào dám chứ?"

 

Nụ cười nơi khóe môi Sơn Hành thu lại một chút.

 

Hắn cũng nhìn theo bóng lưng Mạnh Hoan rời đi. Thiếu niên lao thẳng đến cổng phủ, không chút lưu luyến, rõ ràng là một tiểu bám người đang vội vàng đi tìm người nhà.

 

Đuôi giọng hắn trầm xuống: "Vậy thì tốt."

 

---

 

Cổng vương phủ có chút oi bức, may mà bên cạnh có một gian phòng nhỏ, bên trong đặt vài thùng đá, nên cũng không quá nóng nực.

 

Đám hạ nhân bên trong thấy Mạnh Hoan đứng đó, trò chuyện mấy câu, cứ tưởng vương phi sẽ rời đi ngay, không ngờ cậu lại bắt đầu tìm họ nói chuyện phiếm.

 

"Ngươi có mấy hài tử rồi?"

 

"Sao nghĩ không thông mà chạy đến vương phủ làm hạ nhân vậy? Ồ, ngươi không có ruộng đất đúng không?"

 

"Vương gia trước đây thật sự không có một đối tượng mập mờ nào sao?"

 

"..."

 

Phong Chi đưa cho Mạnh Hoan một miếng dưa hấu, cậu vừa cắn cắn ăn, vừa tìm chuyện để nói, thời gian trôi qua rất nhanh.

 

Tiếng bánh xe ngựa lăn lăn vang lên, Mạnh Hoan đứng bật dậy chạy đến cổng phủ. Nhìn thấy chiếc xe ngựa trang trí xa hoa kia, tim hắn bỗng đập mạnh một nhịp. Cảm giác căng thẳng này hắn chưa từng trải qua, như thiếu nữ mong ngóng người trong lòng đi ngang qua cửa sổ, cả người căng thẳng không thôi.

 

"Vương gia, mời."

 

Phu xe đặt chiếc ghế nhỏ xuống đất.

 

Đôi giày đen giẫm xuống, từ sau rèm xe thò ra một cánh tay áo rộng, Lệnh Bạc Chu khom lưng bước xuống, ánh mắt lơ đãng đảo qua, rơi xuống người Mạnh Hoan.

 

Hắn cúi mắt, liền thấy thiếu niên Mạnh Hoan vẻ mặt hơi lúng túng, đưa tay gãi gãi tóc, nói: "Vương gia, ngài về rồi?"

 

Như thể hơi ngượng ngùng.

 

Lệnh Bạc Chu đứng yên, chắc chắn nhìn trời nắng gắt một lúc, rồi dời mắt trở lại, như thể nghĩ đến điều gì. Thiếu niên trước mặt trán lấm tấm mồ hôi vì nóng, nhưng cũng không giống như phạm lỗi mà cần hắn đứng ra giải quyết, mà có vẻ chỉ là rảnh rỗi chờ hắn thôi.

 

Khóe môi Lệnh Bạc Chu hơi nhếch lên, hắn nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Mạnh Hoan: "Hoan Hoan sao lại ở đây?"

 

Mạnh Hoan: "Ờ..."

 

"Chờ vi phu hạ triều?" Lệnh Bạc Chu hứng thú nhìn hắn.

 

Mạnh Hoan gật đầu.

 

Lệnh Bạc Chu bật cười.

 

Hắn sớm biết thiếu niên này gỡ bỏ vỏ bọc sẽ dính người như kẹo mạch nha, quả nhiên không sai. Hắn nắm tay Mạnh Hoan, cùng nhau đi về hướng tẩm điện. Hạ triều xong, hắn cần thay bộ triều phục đỏ thẫm này ra.

 

Vừa đi, giọng hắn vững vàng: "Hôm nay Hoan Hoan có chuyện gì vui không?"

 

Mạnh Hoan suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: "Không có."

 

"Không có?" Lệnh Bạc Chu hỏi, "Một chuyện vui cũng không có sao?"

 

Mặc dù vậy, Mạnh Hoan vẫn gật đầu.

 

"Thật đáng thương," Lệnh Bạc Chu siết c.h.ặ.t t.a.y hắn, "Bây giờ vi phu hạ triều rồi, có thể ở bên Hoan Hoan rồi."

 

Bọn hạ nhân đứng bên cạnh nghe thấy cảnh phu thê tình thâm này, ai nấy đều ao ước tình yêu.

 

Mạnh Hoan cũng có chút thẹn thùng, cảm thấy Lệnh Bạc Chu nhập vai phu quân quá giỏi.

 

Cậu nghĩ nghĩ, rụt rè kéo tay áo Lệnh Bạc Chu, nói: "Phu quân đi nhanh lên, đến tẩm điện rồi, ta giúp phu quân thay y phục nhé."

 

Thời tiết oi bức, Lệnh Bạc Chu có chút mồ hôi, trán dính mấy lọn tóc ẩm ướt. Hắn nghe thấy câu này, bước chân dừng lại: "Hửm?"

 

Mạnh Hoan biết hắn sẽ để ý, nhưng vẫn xấu hổ lặp lại: "Giúp ngài thay y phục."

 

"Câu trước đó." Lệnh Bạc Chu nhắc nhở.

 

Mạnh Hoan ấp úng một lúc: "Phu quân?"

 

Lệnh Bạc Chu nheo mắt cười, hỏi: “Hoan Hoan bây giờ là thật lòng rồi, đúng không?”

 

Mạnh Hoan đỏ mặt đứng đó, trông có chút ngơ ngác. Dù sao cũng là kiểu người hễ xấu hổ là không biết phải làm gì, chỉ biết túm lấy góc áo mà đứng yên, mặc người trêu ghẹo.

 

Lệnh Bạc Chu nắm tay cậu: “Được, vi phu cũng rất mong đợi, Hoan Hoan đi thôi.”

 

 

---

 

Trong tẩm điện đã chuẩn bị sẵn nước nóng để tắm. Thời tiết oi bức, Lệnh Bạc Chu ngày nào cũng tắm rửa, nhất là sau khi hạ triều, xe ngựa lăn bánh bụi bặm đầy trời, tắm rửa sạch sẽ có thể gột đi mệt nhọc và mồ hôi cả ngày.

 

Cậu là người rất chú trọng và ưa sạch sẽ.

 

Mạnh Hoan đứng sau tấm bình phong, đuổi hết hạ nhân ra ngoài, chỉ còn lại cậu và Lệnh Bạc Chu. Cậu đưa tay nhỏ, bắt đầu giúp Lệnh Bạc Chu cởi y phục.

 

"Phu thê" thật là một từ kỳ diệu. Trước khi xuyên sách, Mạnh Hoan chỉ là một trạch nam thích đọc tiểu thuyết và mê couple, đến nói chuyện với người lạ còn thấy khó khăn, vậy mà bây giờ lại có thể tự nhiên giúp một người khác cởi áo, thân mật đến vậy.

 

Kéo cổ áo xuống, lộ ra xương quai xanh gầy gò của Lệnh Bạc Chu, bờ vai và lồng n.g.ự.c rắn chắc, đường nét cơ thể mạnh mẽ mà lưu loát. Như có một cánh lông đang cháy rơi vào mắt cậu, Mạnh Hoan lập tức cúi thấp đầu.

 

Cho đến khi y phục hoàn toàn rơi xuống đất, trước mắt là một thân hình nam tính cao lớn, thẳng tắp.

 

Lệnh Bạc Chu bước vào bồn nước, nhẹ nhàng kéo tay cậu.

 

Mạnh Hoan hỏi: “Thân thể vương gia đã khá hơn chưa?”

 

“Ừm, khỏi rồi.” Lệnh Bạc Chu vuốt nhẹ ngón tay cậu.

 

“Vậy ngài hồi phục nhanh thật đấy.” Mạnh Hoan vén tóc ướt của hắn, lại hỏi: “Đầu gối ngài đã lành chưa?”

 

“Đã đóng vảy, cũng không còn đau nữa.” Lệnh Bạc Chu nghiêng đầu, “Hoan Hoan đừng lo lắng, được không?”

 

“Ồ.”

 

Mạnh Hoan lẩm bẩm, chậm rãi vuốt tóc hắn, vô thức liếc nhìn đầu gối một cái, xác nhận không có vấn đề gì, lúc này mới dời mắt về lại khuôn mặt cậu.

 

Lệnh Bạc Chu nhìn cậu không chớp mắt.

 

Hắn ngoắc ngoắc ngón tay: “Hoan Hoan, lại đây.”

 

Mạnh Hoan chợt nhận ra điều gì, chầm chậm tiến lại gần, liền bị hắn hôn lên môi: “Hoan Hoan thật đáng yêu.”

 

“……”

 

Bề ngoài Mạnh Hoan tỏ ra bình tĩnh, nhưng bên trong gào thét dữ dội

 

Thật sự có nam nhân nào ngày nào cũng gọi cậu là “Hoan Hoan”, lại còn một câu một chữ đều khen cậu đáng yêu sao QAQ?!

 

Trước đây đọc tiểu thuyết, Mạnh Hoan thích kiểu đàn ông hoang dã, kiểu “Không nghe lời phải không? Hôm nay gia sẽ bắt ngươi nghe lời!” luôn khiến cậu cảm thấy kích thích.

 

Nhưng bây giờ mới phát hiện, người như Lệnh Bạc Chu - mỗi câu nói đều như cưng chiều cậu, vẻ ngoài ôn hòa nhưng bên trong điên cuồng - cũng không tệ chút nào.

 

Khóe môi Mạnh Hoan ban đầu vẫn mím chặt, nhưng sau khi bị hôn, cậu không nhịn được, từ từ nhếch lên một đường cong.

 

Lệnh Bạc Chu thu hết vào mắt, có vẻ cũng thấy thú vị: “Hoan Hoan thích hôn hả?”

 

Mạnh Hoan: “Không phải.”

 

Vừa dứt lời, cằm cậu liền bị nâng lên nhẹ nhàng.

 

Lệnh Bạc Chu lại một lần nữa hôn cặu, môi lưỡi mát lạnh, l.i.ế.m từ cánh môi cậu vào bên trong, làm da đầu cậu tê rần, rồi trượt sâu vào khoang miệng.

 

Hơi nước lượn lờ, hơi thở nóng bỏng quấn lấy nhau.

 

Lệnh Bạc Chu hôn rất sâu, nhưng ánh mắt lại mơ màng, nửa khép hờ, thảnh thơi mà thong dong ngắm nhìn Mạnh Hoan, khẽ cười: “Vậy sau này, cứ hôn Hoan Hoan nhiều hơn là được rồi, có phải không?”

 

---

 

Tắm xong, đến giờ ăn cơm.

 

Trong đại điện, Mạnh Hoan và Lệnh Bạc Chu ngồi cạnh nhau dùng bữa.

 

Mạnh Hoan cúi đầu, bàn tay nhỏ rụt khỏi ống tay áo, có chút không dám đặt lên bàn.

 

Hai má cậu vẫn còn ửng hồng, nhớ lại chuyện khi nãy, lúc Lệnh Bạc Chu cầm lấy tay cậu…

 

Nói thật, Lệnh Bạc Chu không khác gì diễn viên chính trong G.V, chậm rãi hướng dẫn cậu, khuôn mặt không có chút xấu hổ nào, ngược lại còn đầy mong chờ mà quan sát biểu cảm của cậu.

 

“Hoan Hoan, dùng lực thêm chút nữa.”

 

“Hoan Hoan, sức nhỏ quá.”

 

“Hoan Hoan, nhanh hơn một chút.”

 

“……”

 

Thật sự, hướng dẫn tận tình, không khác gì một tên biến thái.

 

Mạnh Hoan cầm bát cơm lên ăn, chậm rãi che đi khuôn mặt mình.

 

Nghe thấy tiếng Lệnh Bạc Chu dường như khẽ cười.

 

Trần An mang thư đến đọc, còn Lệnh Bạc Chu thì vừa ăn vừa nghe, tiết kiệm thời gian đồng thời xử lý chính sự.

 

Thời cổ đại, xe ngựa chậm chạp, không có mạng internet, phần lớn liên lạc đều phải thông qua thư từ. Rất nhiều ẩn ý đều được giấu trong từng câu chữ qua lại.

 

Trần An nói: “Hai Chiết gửi thư đến, nói rằng lần trước khi Ngự sử Từ đi tuần tra muối, tổng cộng thu về ba triệu hai trăm vạn lượng, nhưng trong danh sách báo lên chỉ có hai triệu lượng. Hắn muốn qua mặt chúng ta, còn số bạc kia cũng không biết đã đi đâu.”

 

Lệnh Bạc Chu chậm rãi nhai cơm, không lên tiếng, chỉ gắp một miếng cá đặt vào bát Mạnh Hoan.

 

“Vương gia, chuyện này định cho qua thật hay truy cứu? Ngự sử Từ là người do Thôi Các Lão tiến cử, nếu truy cứu, e rằng sẽ liên lụy đến cả Thôi Các Lão.”

 

Lệnh Bạc Chu cuối cùng cũng dừng đũa: “Hiện tại quốc khố đang eo hẹp, nào là quân lương, nào là lũ lụt, nào là xây lăng mộ cho Hoàng thượng, đâu đâu cũng cần tiền. Không biết Thôi Các Lão sao lại như vậy, làm quan mấy chục năm mà ngày càng hồ đồ, hay là đã quen tham nhũng rồi? Lão vốn cẩn thận, vậy mà lại dám nuốt số bạc lớn như thế, thật kỳ lạ.”

 

“Có lẽ là ông ta già rồi, hồ đồ rồi. Vương gia có nhận thấy điều gì bất thường không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-36-tieu-bam-nguoi.html.]

Lệnh Bạc Chu cụp mắt, lắc đầu: “Chỉ cảm thấy ngày càng loạn thôi. Nhưng để ông ta tham cũng không sao, đến lúc đó tịch thu gia sản, vẫn có thể lấy lại toàn bộ.”

 

Trần An gật đầu, xem ra ý định động vào Thôi Các Lão của Lệnh Bạc Chu đã rất rõ ràng. Hắn đáp: “Vâng.”

 

Vừa dứt lời, hắn thấy Mạnh Hoan ngậm đũa, mơ màng nhìn Lệnh Bạc Chu, trông hệt như một con chuột đồng nhỏ đang hóng chuyện nhưng lại không hiểu gì cả.

 

Lệnh Bạc Chu vươn tay, nhẹ nhàng lau khóe môi hắn: “Hoan Hoan, ăn cơm cho ngon.”

 

“Ồ.” Mạnh Hoan ngậm một miếng sườn, từ từ gặm.

 

Trần An nhìn cảnh này, trên mặt lộ vẻ yêu thương, tiếp tục đọc lá thư tiếp theo.

 

---

 

Sau khi đọc thư xong, Sơn Hành mang sách đến đọc, cầm theo một quyển Tam Lễ Chú của Trịnh Huyền. Nhìn thấy Mạnh Hoan, hắn mỉm cười: “Vương phi.”

 

Mạnh Hoan gãi cằm, châm chọc: “Sao hôm nay không xem kịch nữa?”

 

“Hôm nay tới trực ban.” Hắn vỗ vỗ quyển sách, chợt nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, cha ta hỏi Vương phi, sau khi từ trang trại trở về đã nghỉ ngơi tốt chưa? Khi nào lại tiếp tục học chữ?”

 

“………………”

 

Mạnh Hoan đột ngột quay đầu, nhìn Lênh Bạc Chu bằng ánh mắt đầy cầu cứu.

 

Lệnh Bạc Chu bật cười: “Luyện chữ cũng tốt, nếu không…”

 

Thời cổ đại là chính quyền của sĩ nhân, triều đình có quan lại, dân gian có sĩ tộc. Đọc sách viết chữ là nền tảng của phú quý, bởi mọi lợi ích đều nằm trong tay đám văn nhân. Nếu không biết chữ, sẽ rất khó mà đứng vững.

Team Hạt Tiêu

 

Hắn muốn dắt Mạnh Hoan đi cùng, cũng cần Mạnh Hoan tự mình bước lên.

 

Mạnh Hoan chần chừ một lát: “Nhưng… có thể không học cả buổi chiều được không?”

 

Lệnh Bạc Chu gật đầu: “Được, cách ngày học một lần, được không?”

 

“Được.” Mạnh Hoan không còn quá bài xích nữa.

 

---

 

Sơn Hành đọc sách cho Lệnh Bạc Chu nghe, nội dung là phép trị quốc bằng lễ, rằng lễ chính là khuôn thước để cai trị. Những điều này, Lệnh Bạc Chu đã có thể thuộc lòng từ khi mười tuổi, nhưng hắn vẫn thường xuyên hồi tưởng và nghiền ngẫm lại.

 

Sơn Hành hỏi: “Sao Vương gia cứ cười mãi vậy?”

 

“Cười vì trong sách viết quá lý tưởng.” Lệnh Bạc Chu nói, “Bổn vương tán thành Pháp gia, coi trọng pháp thuật và thế lực.”

 

Sơn Hành gật đầu. Cách hành chính của Lệnh Bạc Chu chính là như vậy, ngoài thì nho nhã, trong thì pháp trị. Bề ngoài ôn hòa, nhưng thực chất là sắt đá. Nhưng vì triều đình chủ yếu là đệ tử Nho môn, nên dù hắn có che giấu thế nào, vẫn đắc tội với rất nhiều người.

 

Hai người nói chuyện, Mạnh Hoan chỉ hiểu lơ mơ vài câu. Đến khi Lệnh Bạc Chu đọc cổ văn, cậu hoàn toàn không hiểu nổi, bèn cúi đầu viết chữ lên giấy.

 

Sơn Hành rời đi, Lệnh Bạc Chu lại bắt đầu viết thư.

 

Mạnh Hoan nhìn hắn một lát, rồi hỏi: “Phu quân, có mệt không?”

 

“Không mệt.” Lệnh Bạc Chu nhếch môi cười. “Ngày ngày trôi qua, luôn phải làm gì đó chứ.”

 

Mạnh Hoan mở to mắt: “Vậy còn ta? Ta chẳng làm gì cả.”

 

“Hoan Hoan không làm cũng không sao.” Lệnh Bạc Chu nói, “Vi phu đã ngồi ở vị trí này, có những việc bắt buộc phải làm. Nhưng Hoan Hoan không cần phải lo nghĩ gì cả, mỗi ngày sống vui vẻ là được.”

 

Mạnh Hoan do dự, rồi chậm rãi dịch đến ngồi cạnh hắn: “Những người khác cũng vất vả như ngài sao?”

 

Lệnh Bạc Chu dừng bút một chút: “Không hẳn.”

 

Hắn nhìn về phía Mạnh Hoan, đôi mắt thoáng nét cười, nhưng ẩn chứa một sự sắc bén tàn khốc: “Nhưng vi phu đôi khi phải làm một việc, chính là hất hết những kẻ ăn không ngồi rồi ra khỏi vị trí của chúng, nhường chỗ cho những người thực sự có năng lực và tham vọng.”

 

Hắn cúi đầu: “Nếu không vất vả, triều đình này sẽ trở thành một vũng nước tù đọng, dần dà mục nát mà suy vong.”

 

Mạnh Hoan gật đầu, dường như có chút cảm xúc.

 

Nghe những lời này của Lệnh Bạc Châu, cậu chính là một kẻ siêu chăm chỉ, còn muốn kéo cả người khác cùng làm việc với mình.

 

Những kẻ ngồi hưởng vinh hoa phú quý mà không chịu làm gì mới thật đáng ghét.

 

Mạnh Hoan chống tay lên bàn, lặng lẽ nhìn hắn.

 

Có lẽ, hắn thật sự là quyền thần khuynh đảo triều chính như nguyên tác đã viết.

 

Nhưng cũng có lẽ…hắn không phải gian thần chăng?

 

---

 

Bút dừng lại, Mạnh Hoan há miệng ngáp một cái, nước mắt lăn xuống hai hàng: “Vương gia, nên đi ngủ rồi.”

 

Lệnh Bạc Chu quay sang, liền thấy Mạnh Hoan buồn ngủ đến không chịu nổi, nhưng vẫn cố ngồi bên cạnh, không chịu tự mình đi ngủ trước.

 

Hắn bật cười, nắm lấy tay hắn: “Để Hoan Hoan phải chờ lâu rồi.”

 

Không phải đâu.

 

Mạnh Hoan rơm rớm nước mắt nghĩ, đại khái là dù cậu có ngủ trước thì cũng sẽ bị Lệnh Bạc Chu dựng dậy thôi, chi bằng đợi hắn ngủ cùng, dù sao xuyên sách rồi cũng không cần lo chuyện dậy sớm đi làm nữa, ngủ lúc nào cũng chẳng sao.

 

Cả hai đi đến giường, Mạnh Hoan kéo chăn: “Vương gia, mời.”

 

Vừa dứt lời, cậu lập tức cảm nhận được lưng mình áp lên một cơ thể quen thuộc.

 

Mạnh Hoan cứng đờ, nhưng nhanh chóng thả lỏng, bị người kia ôm lấy chân, cởi giày rồi kéo lên giường, nhẹ nhàng xoa nắn bàn chân trắng nõn.

 

Chóp mũi cậu ngửi thấy hương trầm ấm áp từ vai đối phương, liền dụi đầu vào cổ hắn, khẽ cắn môi, cảm nhận được bàn tay Lệnh Bạc Chu kéo mở y phục của mình.

 

Một cơn sóng trào dâng.

 

Bên tai là giọng nói trầm thấp, ôn hòa, nhưng lại mang theo một sự mê hoặc đầy tà mị.

 

Sóng cuộn thành dòng, vỡ tràn ra.

 

Trán thấm mồ hôi, cảm nhận được bàn tay hắn chạm lên eo mình, Mạnh Hoan nhỏ giọng nũng nịu: “Đừng mà…”

 

“Hửm?” Giọng nam nhân khàn khàn.

 

Mạnh Hoan nói: “Vương gia nên đi ngủ rồi.”

 

“À.” Giọng điệu của Lệnh Bạc Chu có vẻ hơi hụt hẫng.

 

Mạnh Hoan không nói gì thêm, cố gắng cuộn mình vào chăn thật chặt, bọc kín người để tránh bị hắn chạm vào. “Bây giờ ta cũng không vui, vương gia từng nói sẽ hỏi ý kiến của ta. Vậy thì ý kiến của ta là không được.”

 

“…”

 

Lệnh Bạc Chu dường như khẽ cười một tiếng, nhẹ như một cơn gió.

 

“Được, vi phu sẽ lau người cho Hoan Hoan, rồi đi ngủ.” Hắn bước xuống giường.

 

Sau cơn mệt mỏi, Mạnh Hoan buồn ngủ đến mức không thể mở mắt, chỉ cảm nhận được khăn ấm ẩm áp lên người, Lệnh Bạc Chu giúp cậu lau đi mồ hôi, còn cẩn thận lau cả tay, giống như cách các cô bảo mẫu trong trại trẻ mồ côi chăm sóc cậu lúc nhỏ.

 

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Lệnh Bạc Chu khẽ cúi đầu, hắn dường như đã quen với việc nâng đỡ và chăm sóc người khác, lặng lẽ giúp Mạnh Hoan dọn dẹp sạch sẽ, ra hiệu cho thái giám mang nước nóng ra ngoài, sau đó cởi giày lên giường.

 

Mạnh Hoan cuộn chặt trong chăn, nhắm chặt mắt.

 

Vì ngủ sớm, Mạnh Hoan cũng tỉnh sớm. Động tĩnh khi Lệnh Bạc Chu thức dậy chuẩn bị lên triều rất nhẹ nhàng, nhưng cậu vẫn mở mắt, thấy hắn nhấc giày lên, đi ra ngoài cửa phòng mới xỏ vào, để tránh phát ra tiếng động khi đi lại.

 

Mạnh Hoan ngẩn ra một lúc, cảm thấy mình không còn quá buồn ngủ nữa, bèn ngồi dậy.

 

Thái giám Du Cẩm nhìn thấy cậu, “Ối chà,” một tiếng: “Vương phi cũng thức rồi sao?”

 

Thái giám đang chải đầu cho Lệnh Bạc Chu, hắn nghiêng đầu nhìn sang.

 

“Hoan Hoan?”

 

Mạnh Hoan ngáp một cái, lười biếng bước đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, tựa đầu lên chân hắn, hai hàng nước mắt chảy dài vì buồn ngủ.

 

Lệnh Bạc Chu trầm mặc một lát: “Ngủ tiếp đi.”

 

“…” Mạnh Hoan lắc đầu, “Ta xem một chút.”

 

“Rửa mặt, chải đầu, có gì đáng xem đâu?”

 

Bên ngoài cửa sổ vẫn là màn đêm đen kịt, vì hắn phải ra ngoài sớm nên đã thắp vài ngọn đèn. Mạnh Hoan chống cằm, cũng không biết vì sao lại muốn xem, chỉ nói: “Chỉ là muốn xem thôi.”

 

Lệnh Bạc Chu lại cười.

 

Hắn cảm thấy thê tử của mình hình như vẫn chưa nhận ra bản thân rất dính người.

 

Hắn khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nhéo nhéo má Mạnh Hoan: “Được, đợi vi phu ra ngoài rồi, Hoan Hoan ngủ tiếp nhé.”

 

Mạnh Hoan gật đầu.

 

Sau khi chải chuốt xong, thay triều phục, Lệnh Bạc Chu ra hiệu cho thái giám cầm đèn lồng dẫn đường, chậm rãi bước đến cổng phủ Nhiếp Chính Vương. Con đường tối tăm này, hắn đã đi suốt sáu năm, điều duy nhất khác biệt hôm nay là bên cạnh có thêm một tiểu bảo bối dính người.

 

Hắn nắm tay Mạnh Hoan, cậu vẫn còn hiếu kỳ với màn đêm, nhìn đông nhìn tây.

 

Trước cổng phủ, xe ngựa đã chờ sẵn: “Vương gia.”

 

Lệnh Bạc Chu nói: “Hoan Hoan, vi phu đi đây, chiều sẽ về với ngươi.”

 

Mạnh Hoan: “Ừm ừm.”

 

Lệnh Bạc Chu cúi xuống, khẽ hôn lên môi cậu một cái: “Ở trong phủ đi lại nhiều một chút, làm quen với Sơn Hành và mọi người, họ có thể dẫn ngươi đi chơi, đỡ buồn chán.”

 

Những thái giám và thị vệ xung quanh đều cúi đầu thấp hơn, giả vờ như không nhìn thấy gì.

 

Tai Mạnh Hoan đỏ bừng, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu: “Ừm ừm.”

 

Lệnh Bạc Chu xoay người lên xe ngựa, vén rèm nhìn cậu một cái: “Vào đi.”

 

Xe ngựa chầm chậm lăn bánh trong màn đêm, dần dần chỉ còn lại một chấm nhỏ, quẹo qua một con phố rồi biến mất khỏi tầm mắt.

 

Mạnh Hoan vừa ngáp vừa nhìn theo xe ngựa, không hiểu sao lại có cảm giác mình vừa hoàn thành nhiệm vụ đưa tiễn một trưởng bối đi làm.

 

“…”

 

Cậu lập tức dừng lại suy nghĩ vớ vẩn này.

 

Ngược lại, nhìn bóng xe ngựa khuất dần, cậu bỗng có cảm giác, ở vương phủ này, cậu đã có một mối bận lòng. Cảm giác này…cũng không tệ lắm.

 

Mạnh Hoan khẽ cười, quay đầu chạy về phòng ngủ một cách vui vẻ.

 

Du Cẩm đi theo sau, sợ hãi kêu lên: “Trời còn tối lắm, tổ tông ơi…”

 

Hắn hầu hạ Lệnh Bạc Chu cả nửa đời người, bây giờ vương gia có thê tử rồi, hắn lại phải hầu hạ cả thê tử của vương gia nữa, số khổ quá mà!

 

 

Loading...