Sau khi Chu Dịch Xuyên cõng Mục Vãn Thư về buồng, đặt nàng yên xuống giường, chính bước ngoài.
Chu mẫu nhịn nổi, lập tức kéo bếp, hạ giọng mắng:
“Ngươi cái đồ nghịch tử, lớn chừng , thê tử mà chẳng thương tiếc. Giữa đêm còn để nó chạy theo ngươi mệt nhọc, xem , xem ! Đều để Vãn Thư nhà kiệt sức, ngươi đúng là đồ khiến lo chẳng yên!”
Còn về phần phụ thê hai ngoài bận rộn việc gì, Chu mẫu cũng chẳng hỏi.
“Ta đun sẵn nước cho ngươi, mau rửa ráy sạch sẽ, ăn chút cơm. Một lát nữa chờ Vãn Thư tỉnh, gọi nàng dậy dùng ít đồ ngủ tiếp.
Ban ngày hai ngươi chẳng ăn uống mấy, tối nay vẫn nên dùng cho sức.”
“Đồ đạc trong phòng các ngươi động tới. Còn hành lý của cha với ngươi, thu xếp thỏa, phòng các ngươi thì để chính ngươi tự lo liệu.
Nhớ lấy, Vãn Thư mệt lắm , lúc thu dọn nhẹ tay nhẹ chân, chớ quấy rầy , rõ ?”
Chu Dịch Xuyên gật đầu: “… Vâng.”
Đành , quen với cách nương lo toan.
Ăn xong, rửa ráy, bưng cơm nước về phòng.
Mục Vãn Thư mơ mơ màng màng động tác lau rửa đ.á.n.h thức, mở mắt, ngơ ngác bàn tay thô ráp của , trong mắt vẫn đầy mơ hồ.
Chu Dịch Xuyên thấy nàng tỉnh, mặt khựng , vành tai đỏ ửng, nhưng vẫn giả bộ trấn tĩnh, lau rửa nốt, giúp nàng mặc y phục chỉnh tề.
“nàng Đã tỉnh, ăn chút hãy ngủ tiếp.”
Mục Vãn Thư cúi đầu y phục mặc ngay ngắn, ngẩng lên một cái, đôi mắt vẫn nặng trĩu buồn ngủ, chỉ khẽ gật đầu.
Hạt Dẻ Nhỏ
Nàng ngoan ngoãn ăn hết đồ ăn đưa, lập tức ngả xuống, chẳng mấy chốc ngủ say.
Chu Dịch Xuyên dáng vẻ mệt nhọc , chỉ thở dài, cẩn thận đắp chăn cho nàng.
Xong đấy, thu dọn phòng ốc, phân loại đồ mang từ ngoài về và đồ chứa trong gian, chờ ngày mai Vãn Thư nghỉ ngơi mới sắp đặt .
Dù thể theo nàng trong gian, nhưng bản thu đồ đó .
lúc xếp dọn xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cổng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-80.html.]
Chu Dịch Xuyên thoáng liếc thê tử đang say ngủ, mới bước . Chu phụ cũng từ phòng .
Cha con hai mỗi kẻ cầm lấy một món binh khí thuận tay, tiến tới cổng.
“Ai đó?”
Thời khắc chạy nạn, sự cẩn trọng là hết.
“Dịch Xuyên, là đây. Chu thúc dậy ? Lão A Công trong đêm quy tiên , cha bảo tới gọi Chu thúc bọn họ.” – bên ngoài truyền tới giọng Chu Nam.
“Cái gì!”
Chu phụ rõ giọng , câu khiến ông giật .
Hôm qua còn cùng Lão Quang thăm A Công, mới một đêm …
Ông nặng nề thở dài.
“Nam nhi, ngươi gọi những nhà khác , y phục xong sẽ tới.”
Ông buồng, khoác thêm áo, dặn lang nhi:
“Dịch Xuyên, ngươi ở nhà coi sóc nương cùng thê tử. Ta một là .”
Theo lẽ thường, A Công tuổi cao đức trọng, con cháu trong tộc đều tiễn một đoạn đường.
nay lúc loạn lạc, trong nhà chẳng thể bỏ trống.
“Lão gia, cùng ông . Dịch Xuyên, ngươi ở trông nom trong ngoài.”
Chu mẫu động, liền bế hai tiểu hài tử sang để buồng Vãn Thư, theo phu quân thôn từ đường.
Mục Vãn Thư mơ mơ màng màng tỉnh, thấy hai tiểu hài tử ôm c.h.ặ.t t.a.y , liền khẽ kéo chăn đắp cho chúng, đó ôm cả hai mà ngủ.
Đợi Chu Dịch Xuyên trở , thấy cảnh thê tử ôm hai tiểu hài tử ngủ say, chỉ lặng lẽ thở dài, xuống ngoài mép, để mặc hai tiểu hài tử ngủ giữa.
Đến nửa đêm, Chu phụ và Chu mẫu mới trở về.
Ngày mai cả thôn rời , thời gian gấp rút, tang sự cũng thể giữ ba ngày như xưa, nhưng lễ nghi cần đều đủ.
Lão A Công an táng tại nơi đất ông chọn sẵn từ nhiều năm .