Trở về trong phòng, thấy Mạc Viễn Niên vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Mạc lão thái nhíu chặt mày. Bà xoay sang lão đầu tử ở một bên:
“Lão đầu, chẳng bằng để lão đại cùng lão nhị phân gia thì hơn. Hôm nay cả nhà đều mê man, chỉ riêng con nha đầu dậy sớm ngoài.
Huống chi, cả nhà sắc diện nhợt nhạt, chỉ Viễn Niên hôn mê bất tỉnh, mà nét mặt nó hồng hào, điều … thật khiến dám nghĩ sâu.
nha đầu từ bé tâm tính bất chính… Lão còn nhớ chuyện khi nó mới tập chăng?”
Thấy lão đầu chau mày tỏ vẻ lưỡng lự, Mạc lão thái liền nhấn thêm:
“Nhớ thì vẫn thấy rùng . Một hài tử mới , mà tàn nhẫn đến thế.”
Khi , Mạc Vũ mới hơn một tuổi, tập tễnh . Nhà con mái già ấp một ổ gà con. Nhị tức phụ đặt con bé chơi trong sân, còn trong buồng lấy đồ. Mạc lão thái khi đó đang ở trong bếp.
Hạt Dẻ Nhỏ
Chỉ chốc lát, Mạc Vũ chạy đến chuồng gà, vốc lấy gà con mà đùa nghịch. Trẻ con thích gà vịt vốn là thường, bà cũng để tâm.
Nào ngờ, mới lưng lấy cái chậu, lúc trở thấy hai con gà con c.h.ế.t tay nó. Một con giẫm c.h.ặ.t đ.ầ.u chân, con túm chân giật mạnh, đang co quắp hấp hối.
Mạc lão thái còn tận mắt trông thấy Mạc Vũ khanh khách, hai mắt sáng rực khi gà con giãy giụa. Bà thật sự dọa kinh hồn.
lúc , lão đầu từ ngoài trở về, cũng cùng bà chứng kiến. Cả hai đều c.h.ế.t lặng.
Ngay khi đó, Trương thị từ trong phòng bước , thấy ánh mắt hai hai vị lão nhân liền vội ôm lấy con, nước mắt lưng tròng:
“Cha, nương, nó còn nhỏ, chẳng hiểu sự đời, xin hai đừng trách. Nó cố ý.”
Miệng thì , nhưng chân đá xác gà con qua một bên, chút thương xót.
Tiếng giả lả của nàng, cùng nụ khoái trá của tiểu nha đầu, khiến ai cũng rùng .
Từ hôm , Trương thị trở nên nhũn nhặn, nhẫn nhịn, dường như xóa ấn tượng ban đầu. Nếu hôm nay xảy chuyện, cùng với ánh mắt chột , Mạc lão thái lẽ quên khuấy.
Nghĩ đến đây, bao ký ức về ánh mắt ghen ghét thường lóe lên nơi nha đầu càng rõ rệt. Trong lòng bà trào lên cảm giác: tiểu nha đầu từ bé chẳng lương thiện, còn nương nó cũng chẳng hạng lành.
Lão đầu trầm ngâm một lát gật đầu:
“Được, đợi Viễn Niên tỉnh , chúng sẽ với bọn nhỏ.”
Ngay khi lời dứt, giường Mạc Viễn Niên khẽ động, rên một tiếng mở mắt:
“Gia gia, nãi nãi, hai định gì ?”
“Ôi, cháu ngoan của nãi! Tỉnh ? Còn chỗ nào thấy khó chịu ?” Mạc lão thái vội vàng hỏi, lòng nhẹ nhõm phần nào.
Viễn Niên sợ nãi nãi lo lắng, vội bỏ tay đang xoa trán, cố nở nụ :
“con vô sự. Vừa , hai gì ?”
Mạc lão thái thoáng ngập ngừng, đưa mắt sang lão đầu. Lão đầu tử chậm rãi đem hết sự việc hôm nay, những nghi ngờ trong lòng cùng ý định phân gia kể cho Viễn Niên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-62.html.]
Viễn Niên xong, ngẩn . Trong đầu bất giác hiện lên ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Vũ khi về nhà lúc chiều. Trước đó còn tưởng hoa mắt, nay nghĩ , quả nhiên sai.
“Gia gia, nãi nãi, nếu thật sự là nàng … thì…”
Trong lòng : nên báo quan. Hại thì thôi, nhưng liên lụy cả nhà, quả là quá đáng. Song, ông bà tất sẽ do dự, dù đó vẫn là cháu gái.
Quả nhiên, Mạc lão thái ngay:
“Ngươi định báo quan? Không ! Cho dù thực hư thế nào, cũng sẽ hủy danh tiếng của cháu. Chi bằng phân gia, để nhà lão nhị dọn về lão trạch bên . Của cải của lão nhị, chúng sẽ chia đủ, thiếu một phần.”
Viễn Niên còn do dự:
“… ‘phụ mẫu tại, bất phân gia’. Nếu bởi cháu mà phân, e sẽ khiến hai mang tiếng, còn ngẩng đầu ?”
Song, lão phu phụ hạ quyết tâm, lời lay chuyển nổi.
Đến bữa cơm, Mạc lão thái bất ngờ khơi chuyện Trương thị vô tử, lấy đó cớ “thất xuất”, ép Mạc lão nhị hưu thê tái thú.
Mạc Vũ giận dữ phản bác.
Mạc lão thái đập bàn, giọng nghiêm khắc:
“Vô tử là thật, để lão nhị tái thú, ai cũng cãi! Còn ngươi, nha đầu, dám cãi lời trưởng bối, đó chính là bất hiếu! Nương ngươi nuôi mà dạy, để sinh thứ nữ nhi vô lễ, tội chồng thêm một điều!”
Trương thị hoảng hốt, mặt trắng bệch, dám hé lời.
“Đừng gọi là nương! Giữ các ngươi, lão sớm muộn cũng chọc tức mà chết! Phân gia! Ta cùng lão đầu sẽ theo lão đại!”
Lời buông, cả nhà kinh hãi.
“Đừng phân gia, nương! Con hưu thê! Con lập tức hưu thê!” Lão nhị sợ hãi quỳ sụp xuống, lóc cầu xin.
Mạc Vũ cũng ngẩn — kiếp từng chuyện .
Quả thật, lời khiến Mạc lão thái động tâm. Hưu thê theo thất xuất, chẳng ảnh hưởng danh tiếng cháu đích tôn. Lão đầu tử cũng nghiêng về ý .
Mạc Vũ đoán tâm ýhai lão nhân : hẳn bởi nàng về muộn nên họ sinh nghi, mới thành thế cục. Phân gia thì nàng cầu còn chẳng , nhưng hưu thê thì tuyệt đối thể. Nếu nương hưu, nàng cả đời sẽ mất chỗ , cúi đầu khác.
Nàng c.ắ.n răng:
“Không thể hưu thê! Chỉ thể phân gia!”
Song sự đời chẳng theo ý nàng. Hưu thê vốn khác với hòa ly, chẳng cần đến sự đồng ý của nàng.