Chu Dịch Xuyên nàng bổ sung, khựng , gật đầu:
– Ừ, thử cũng hại gì. Những đây đủ ? – Y đưa mấy đoạn nho dại cắt cho Mục Vãn Thư, truy hỏi thêm về những chuyện nàng .
– Đủ , thể tiếp. – Nàng nhận lấy, bỏ giỏ tre lưng.
Phần đường đó bao nhiêu thứ hữu dụng, hai men theo lối mòn tới tận vách núi núi. Nhìn trống hiểm trở bên ngoài, cả hai bất giác thở dài, cùng lui về nơi an , tìm một chỗ bằng phẳng để nghỉ, hứng gió mát.
– Phu quân, xem hôm nay chúng chỉ mấy đoạn dây thôi. – Nàng rũ mắt, giọng chút tiếc nuối.
Chu Dịch Xuyên bật , xoa nhẹ đầu nàng:
– Không . Lát nữa săn vài con thú rừng, đảm bảo giỏ của nàng đầy ắp.
Mục Vãn Thư ngẩng đầu y, gật khẽ:
– Ừ.
Vừa dứt lời, ánh mắt nàng bỗng sáng bừng, kinh hỉ tràn đầy, khẽ chỉ tay lưng y:
– Phu quân, …
Chu Dịch Xuyên theo hướng tay nàng, trông thấy ở sườn núi Hổ Sơn xa xa, vài tán cây hoàng đản quả đang nhuộm vàng. Hổ Sơn nối liền phía núi Vạn Hỉ, đây thể thấy, nhưng núi hiểm trở, đầy dã thú, y tưởng nàng nhắm đến quả nên vội kéo tay nàng:
– Nương tử, núi đó …
Chưa kịp xong, môi nàng khẽ bịt . Nàng hiệu, đưa mắt chỉ xuống mép vách ngay chân – nơi một nhúm lá lạ cùng chùm hạt nhỏ ló .
Chu Dịch Xuyên lập tức hiểu, khẽ gật đầu. Y rón rén quỳ sát mép đá, nâng chuẩn động thủ, ngoái .
Mục Vãn Thư phối hợp lập tức, gật nhẹ, đó đột ngột cất giọng gọi lớn:
– Bổng chùy!
Ngay khi tiếng hô vang lên, Chu Dịch Xuyên nhanh tay tóm chặt phần củ, mừng rỡ nhỏ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-49.html.]
– Nương tử, đưa cái cuốc con, gốc lớn lắm, bên cạnh còn một cây nhỏ.
Trước mắt họ là một gốc lão sâm chừng ba mươi năm tuổi, cùng một cây sâm non hơn một năm tuổi, mọc sát vách núi hiểm trở. Nếu rễ bám sâu kẽ đá, e rằng trong thôn đào mất từ lâu.
Cảnh là theo đúng lời truyền miệng của các lão nhân: gặp lão sâm im lặng, để nó “” phát hiện; vì nhân sâm linh tính, thể “mọc chân” trốn chạy. Bất ngờ hô “bổng chùy” sẽ dọa nó bất động, nhanh tay buộc rễ bằng dây đỏ mới yên tâm đào. Lời xưa chẳng sai – “Không lời lão, thiệt thòi ngay mắt”.
Cả hai cẩn thận đào từng chút một. Một lúc , gốc lão sâm chỉnh gọn trong tay. Hai , nở nụ thỏa mãn. Gốc e đổi mấy chục lượng bạc – thu hoạch lớn. Cây sâm nhỏ cũng nàng đào đem theo.
Nàng bọc kỹ lão sâm, đưa y cất – giỏ tre để đựng những thứ còn , tránh hỏng.
– Núi thật thể ? – Lúc thu dọn xong, nàng mới hỏi câu y bỏ dở. Quả thật nàng để ý đến những tán cây trĩu quả bên – một cây thôi cũng đổi mấy chục lượng, ai mà thèm thuồng.
Chu Dịch Xuyên tâm tư nàng, bèn rõ:
– Trong gấu, hổ, cả sói và rắn độc. Một cái tát của gấu đủ lấy mạng . Không thể mạo hiểm.
Mục Vãn Thư rùng , hình ảnh dã thú hiện lên khiến nàng lập tức dập tắt ý định. Dù nàng võ nghệ tệ, nhưng tự thể đối đầu những loài .
Nàng khẽ chau mày, nhớ đến vết sẹo hình dấu vuốt lưng y:
– Khi đó… sợ ?
– Sợ. – Y ôm nàng lòng, giọng trầm. – Khi hôn mê, nghĩ nếu tỉnh … phụ mẫu già, còn nhỏ… dám tưởng hậu quả. tỉnh , còn cưới nàng – thế là đủ may mắn .
Hai lặng yên tựa một lát, y dậy săn. Nàng y để ở một chỗ an nghỉ ngơi.
Khi bóng dáng y khuất khỏi tầm mắt, Mục Vãn Thư liền lấy từ trong một quả ớt khô – loại tiểu mễ kiêu phơi nắng. Nàng bóp vụn, lấy tám chín hạt, tìm chỗ nhiều cỏ, bới đất chôn xuống, dùng linh lực ôn dưỡng, tưới nước.
Chẳng bao lâu, từng mầm xanh nhú lên. Nàng quanh, thấy yên ắng liền tiếp tục thúc sinh. Cây lớn lên nhanh chóng, nụ, kết trái – từ xanh non chuyển vàng, đỏ au. Nàng mừng rỡ hái hết, thúc sinh thêm vài lượt, cất kỹ gian, để một đợt cuối trong giỏ.
Hạt Dẻ Nhỏ
Xong, nàng nhổ cả mấy cây ớt con và cây lớn, chuẩn đem về trồng dọc tường viện Chu gia – nơi vốn là luống rau bỏ hoang. Nho dại cũng sẽ trồng ở đó, bóng mát, chờ ngày kết quả.