Một giấc , Mục vãn thư ngủ thẳng tới khi nhật quang xuyên song, ánh dương ấm áp chiếu lên gối, mới mơ hồ tỉnh giấc.
Nàng vươn vai duỗi lưng, dậy nhớ hôm nay Chu mẫu cùng đều ở nhà, mà ngủ tới giờ , bất giác chút hoảng hốt.
Đang định bước xuống giường, chợt phát giác thể hôm nay nhẹ nhàng khoan khoái, còn chút mỏi mệt nào của hôm . Nàng khẽ ngẩn , hẳn là dòng linh lực lặng lẽ giúp nàng điều dưỡng.
Chỉ là, nàng vốn chậm hồi phục đôi chút — bởi hôm qua quả thực quá mức dằn vặt, đến khi nàng rơi lệ cầu xin mới chịu dừng . Nàng còn nghỉ ngơi thêm vài ngày…
thôi, linh lực tựa như theo ý nàng, hệt như tiểu gian trong thể, một khi chủ nhân thương, nó sẽ tự chủ vận hành. Nếu gặp bất trắc, đây cũng là một sự bảo hộ.
Hạt Dẻ Nhỏ
Nghĩ , nàng một bộ y sam sạch sẽ, chỉnh trang đầu tóc. Khi gấp chăn nệm, ánh mắt vô tình dừng nơi giường đơn… một vệt đỏ ửng đập mắt. Trong khoảnh khắc, đôi má nàng nóng bừng.
Nàng vội vàng cuộn tấm giường đơn , ban đầu định mang sông giặt, song nghĩ tới những lời bà mối từng dặn, liền trở trong buồng, lấy kéo cắt lấy mảnh vải đỏ, gấp gọn cất gian.
Chỗ vải thiếu , nàng dùng một miếng bố sạch khéo léo vá . Từ nhỏ nguyên chủ giỏi kim chỉ, đường kim mũi chỉ tinh tế, chẳng mấy chốc xong.
Ra khỏi phòng, nàng khẽ gọi:
– Nương? Tiểu Minh? Tiểu Hải?
Trong viện vắng lặng, tiếng đáp. Rõ ràng Chu phụ, Chu mẫu và hai tiểu lang ngoài việc. Trong bếp phần điểm tâm để cho nàng. Nghĩ tới dậy muộn, Mục vãn thư khẽ chau mày, phần ngượng ngùng.
Sau khi rửa mặt, nàng ăn qua loa, bưng mộc bồn bỏ đó giường đơn, y sam của . Nghĩ chỉ giặt mỗi giường đơn phần kỳ, nàng kéo cả vỏ chăn xuống cho bồn. Khóa kỹ cổng viện, nàng quảy gánh sông.
Mấy món đại kiện như giường đơn, chăn bông, ở nhà giặt tiện, bờ sông đập giặt sạch mau.
Chu Dịch Xuyên vẫn như thường lệ, y phục của tự giặt lúc tắm tối qua; y phục Chu mẫu cũng từng thấy đặt chung, chắc là bà tự tay giặt. Thành thử bao lâu nay, Mục vãn thư vẫn tự lo phần của .
Đến bờ sông, gần giữa giờ Tỵ, các phụ nhân phần nhiều giặt xong, lục tục gánh về. Thấy nàng tới, vài quen cất tiếng:
– Nương tử nhà Chu gia cũng tới giặt đấy .
– Vãn thư, hôm nay cũng sông ?
Trong đó Chu đại bá mẫu và Xuân Tú – đại tức của Hoa thẩm. Những thiếu phụ và tiểu cô nương quen nàng, khi ánh mắt chạm thì thầm to nhỏ.
– Nàng thật xinh, da trắng như ngọc…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-42.html.]
– Nghe là ái nữ của Mục ở thôn Đào Hoa, văn nhân thế gia, chúng sánh .
Chu quốc đương triều trọng văn, dân gian kính trọng dạy học, huống hồ phụ nguyên chủ là mở học đường. Song lòng vốn ích kỷ — ngày Mục từng giúp ít học trò, mà lúc nhà gặp biến, mấy ai dám đến cửa thăm?
Mục vãn thư loáng thoáng tiếng xì xào, chỉ mím môi, thần sắc thản nhiên, coi như chẳng thấy. Dung nhan vốn là của trời ban, ngoài đường, khác cũng khó. Chỉ cần họ đến gây chuyện, nàng chẳng dây , bởi kẻ khởi sự thường chịu thiệt.
Nàng mỉm đáp Chu đại bá mẫu:
– Đại bá mẫu giặt xong ?
– Ừ, về hái ít rau. Con cũng giặt xong thì mau về nghỉ.
Nàng gật đầu với Xuân Tú, tìm chỗ đá phẳng trải đồ giặt. Xuân Tú hỏi:
– Hôm nay nương tử xuống sông giặt?
– Giường đơn, chăn bông to quá, ở nhà khó giặt, nên mang đây.
Bấy giờ, xa hai tiểu cô nương đang trò chuyện. Một cô mặt tròn :
– Kia chẳng tân nương tử nhà Chu gia ? Đẹp thật, da trắng mịn, khiến hâm mộ.
Cô còn , gọi là Linh nhi, khẽ hừ:
– Có gì đáng hâm mộ. Mới gả về mà ngủ tới lúc nhật thượng tam canh mới dậy, rõ là lười phụ. Dẫu , cũng chỉ là một yêu phụ thôi.
Lời chứa đầy chua chát, bởi trong mắt nàng , dung nhan Mục vãn thư lấn át quá nhiều, trong thôn khen nàng khéo léo, siêng năng, càng thêm khó chịu.
Mục vãn thư rõ từng chữ, tay khựng , ngẩng đầu liếc sang, ánh mắt nhạt như nước, tỏ vui giận.
Xuân Tú thoáng chau mày, khẽ gọi:
– Vãn thư…