Thấy Chu mẫu ninh thỏ tương đỏ vẫn xong, Mục Vãn Thư liền bên tước vỏ tỳ bà.
Nàng khéo léo lột bỏ lớp vỏ vàng, tách hạt, thả phần thịt quả chậu nước muối loãng để ngăn đổi sắc.
Chu mẫu thấy , thừa lúc rảnh tay cũng phụ nàng.
Chẳng bao lâu, mùi thơm từ nồi thỏ hầm lan khắp bếp, món của Chu mẫu chín.
“ Mục nhi, con nấu cái món ‘hương xuân’ thì cứ , để nương tước tiếp cũng .”
“Vâng.”
Mục Vãn Thư gật đầu, lấy bó hương xuân rửa sạch, trụng qua nước sôi vớt , thái nhỏ. Sau đó bỏ chảo đảo sơ cho dậy mùi, mới đổ trứng gà đ.á.n.h , xào đều tay tới khi vàng thơm — món hương xuân đản liền xong.
“Ừm, thứ ‘hương xuân’ quả nhiên danh như kỳ thực, thơm thật.” Chu mẫu ngửi mùi mà cũng thấy thèm.
Hạt Dẻ Nhỏ
“Nương nếm thử chăng?”
“Chưa vội, chờ cha ngươi cùng Dịch Xuyên về cả nhà cùng ăn cho vui. Nương thấy chắc còn một lát nữa, là con luôn mấy quả tước ?”
Mục Vãn Thư gật đầu, đặt đĩa hương xuân đản cùng nồi thỏ hầm lên bàn, đậy nắp cho ấm, :
“Vậy con mẻ quán đầu.”
Quán đầu nhanh hơn tương quả, nên nàng chọn .
Trước tiên, đem vò sành tráng qua nước sôi để khử, đó cho phần tỳ bà tước hạt, rửa sạch . Trên mặt rải một tầng đường trắng, đổ nước đun sôi để nguội .
Nàng kê giá trong nồi, đặt vò sành , mở nắp vò, chưng cách thủy.
Kỳ thực cũng thể cho trực tiếp nồi cùng đường và nước mà nấu, song nồi dùng nấu đồ mặn còn vương chút dầu, nên tạm thời dùng cách cho tiện. Lại thêm đây là đầu nàng thử quán đầu, cũng e quen lửa mà hỏng mẻ, nên cẩn thận một chút.
Trong khi quán đầu đang chưng, nàng và Chu mẫu tiếp tục tước tỳ bà, thỉnh thoảng lửa.
Chừng một khắc , ngoài sân vang tiếng chân, thì Chu Dịch Xuyên về.
“Nương tử, hai đang gì ? Sao thơm thế?”
“Ta chưng xong mẻ quán đầu tỳ bà, nếm thử ?”
Mục Vãn Thư múc vài miếng nguội bớt bát, đưa một bát cho Chu mẫu:
“Nương nếm xem hợp khẩu vị ?”
Cả thảy hôm nay chỉ đủ ba vò quán đầu và ba vò tương quả, vì trong nhà chỉ còn từng vò sành. Số quả còn để mai xuống trấn mua thêm vò tiếp.
Nàng nếm qua, thấy vị cũng .
“Ừm… ngon lắm, chua chua ngọt ngọt, ăn miệng mềm mại.” Chu mẫu khen ngớt.
Loại tỳ bà rừng ngọt nhiều hơn chua, nhưng vị chua khiến ăn thấy mát miệng, dễ chịu hơn ăn sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-38.html.]
Nghe , Mục Vãn Thư yên tâm, sang thấy hai tiểu lang đang tròn xoe mắt , bèn bế đặt lên ghế, chia cho mỗi đứa một miếng nhỏ:
“Đây là phần của Tiểu Minh và Tiểu Hải. Ăn từ từ, ăn nhiều, kẻo lát nữa chẳng còn bụng mà ăn thỏ.”
“Dạ.” Hai tiểu lang ngoan ngoãn đáp.
“Vãn Thư, của ? Ta cũng nếm thử.”
“Đương nhiên .” Nàng đưa bát chuẩn sẵn cho phu quân.
“Vậy nàng ăn ?”
“Ta ăn , cứ nếm . Ta còn thêm hai vò quán đầu nữa, phần còn để nấu tương quả.”
“Được.” Chu Dịch Xuyên ăn tấm tắc:
“Nương tử, món của nàng ngon lắm, đem bán trấn chắc chắn mua.”
Nghe phu quân khen, Mục Vãn Thư khẽ :
“Thật ?”
“Không tin thì hỏi nương xem. Ở vùng từng cách ăn , thử bán chắc sẽ lời.”
Chu mẫu cũng gật đầu: “Nương thấy cũng nên thử.”
Mục Vãn Thư bèn giải thích:
“Là nương của dạy, ở chỗ cũ bọn sống vốn .”
Câu cũng hợp với lai lịch nguyên chủ, nên Chu mẫu và Chu Dịch Xuyên đều gật đầu tin là thật.
“Phụ còn chờ bên bờ suối, , lát sẽ .” Chu Dịch Xuyên đặt bát xuống, .
“Đi đường cẩn thận.”
“Biết , nương tử.”
Chu mẫu trở coi lửa, Mục Vãn Thư tiếp tục băm nhỏ tỳ bà.
Chờ Chu phụ cùng Dịch Xuyên trở về, mấy vò quán đầu cũng chưng xong.
Nàng rửa sạch nồi, đổ phần tỳ bà băm , thêm nước đun để nguội, bắt đầu nấu tương quả.
Tương quả vội cho đường, đợi khi thịt quả nhừ mới cho sẽ ngon hơn.